Ngũ tứ tình thư - 5
Cập nhật lúc: 2024-10-03 21:01:27
Lượt xem: 304
Năm 1925, bên cửa sổ kính của ngân hàng Thượng Hải, anh hơi ngẩng đầu lên, để tôi có thể nhận ra anh: “Tôi đoán em sẽ đến, nên tới trước chờ em.”
Năm 1927, trong khách sạn Thuỵ Kim ở tô giới của Pháp, trong mộng đẹp màu đỏ, anh bình tĩnh nhắc nhở tôi: “Tiểu thư, nếu bị người ta cho leo cây, hãy về sớm một chút.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Năm 1927, tiệm giặt khô Chính Chương trên đường Bồ Bách, với vẻ mặt cảnh giác, che kín cửa sổ, anh hỏi tôi: “Du Ca, em khi nào thì...”
Năm 1928, lối vào nhà ga Nam Kinh, anh và người khác giả làm vợ chồng, một câu cũng không thể nói với nhau.
Lần duy nhất tôi cùng anh nói chuyện chân chính, chỉ có lần ở tiệm giặt khô Chính Chương.
Vào thời điểm tình thế cách mạng căng thẳng nhất, vào thời điểm sinh tử của chúng tôi liên quan với nhau nhất, tôi nhận được chỉ thị khẩn cấp của cấp trên: Lấy áo khoác trắng nhận diện, tự mình đưa tin tình báo cho ông chủ tiệm giặt khô Thạch Du.
May mắn và không may mắn, đều diễn ra trong thời điểm này.
May mắn chính là, nếu như không có lần chạm mặt đó, cả đời này anh cũng sẽ không biết, tôi là đồng chí với anh.
Không may mắn là Lưu Hành Chi đang đấu tranh trên mặt sáng của cách mạng, còn tôi thì lặng lẽ tiến lên trong đêm tối của cách mạng.
Vì vậy, anh đã viết thư, nhưng không mạo hiểm gửi cho tôi.
Điều ngăn cách giữa chúng ta trước hết là đạo đức của xã hội cũ, sau đó là hành trình đấu tranh cách mạng.
Tôi cầm lấy thư tín trên bàn, không lật xem nữa, mà làm theo lời Lưu Hành Chi dặn dò, đưa từng tờ từng tờ tới chậu than, nhìn chúng hóa thành tro tàn.
Quyến Nương yếu ớt lên tiếng: "Cô Du, cô không đọc xem thiếu gia viết gì sao?"
Không xem nữa. Người đã c..hết, xem sẽ càng khổ sở. Tôi đại khái có thể đoán được, Lưu Hành Chi sẽ ở viết gì trong thư, tóm lại là nhớ nhung tôi.
Mạnh Tư Ngu, Trình Thu Vũ, Thạch Du, Trương Lưu Dục (孟思虞,程秋雨,石渝,张留毓 - Mèng sī yú, chéng qiūyǔ, shí yú, zhāngliúyù), đây là bức thư tình anh ấy viết cho tôi, trong bí danh của anh, luôn luôn có họ của tôi. (俞 - yú: Du)
Nhưng tôi không thể đọc những lá thư này, tôi sợ khi đọc sẽ càng thêm luyến tiếc.
Nhớ lại quá khứ, ngày vui vẻ nhất của tôi là mùa xuân năm 1927 khi chính quyền thành phố lâm thời Thượng Hải tuyên bố thành lập.
Cuộc nổi dậy vũ trang của công nhân đã giành thắng lợi, đường phố Thượng Hải tràn ngập tiếng reo hò chiến thắng của công nhân, sinh viên.
Tôi phấn khích đến mức muốn gặp Lưu Hành Chi ngay lập tức.
Tôi muốn nói với anh rằng trong 5 năm qua, tôi đã theo bước anh, từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, tôi luôn đồng hành cùng anh.
Tôi muốn nói với anh rằng tôi đã đọc "New Times" và "Hot Blood Daily", tôi đã thoát khỏi tính hai mặt của các nhà tư bản, tôi đã kiên quyết cống hiến hết mình cho giai cấp vô sản.
Tôi sẽ nói với anh rằng xiềng xích của ngày xưa không còn có thể trói buộc tôi nữa. Tương lai còn một chặng đường dài và tôi hy vọng được đi cùng anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ngu-tu-tinh-thu/5.html.]
Nhưng điều tôi chờ đợi chính được là tiếng s.ú.n.g dữ dội và sự nổi loạn trắng trợn của những đồng minh hời hợt.
Kẻ thù đã dùng thủ đoạn tàn ác nhất để phá vỡ ảo tưởng đi bên cạnh Lưu Hành Chi của tôi.
Năm đó, ánh sáng gần như tắt ngấm.
Tôi biết tôi không thể nói với anh nữa.
Mọi người bị bắt mỗi ngày, mọi người nổi loạn mỗi ngày. Một số vụ đào ngũ gây ra những tổn hại không thể chịu nổi cho tổ chức.
Kẻ phản bội bị địch giấu ở khách sạn Ruijin là manh mối để tôi báo cáo cấp trên.
Tôi muốn tận mắt nhìn thấy tên phản bội đó c..hết, nhưng Lưu Hành Chi không biết, anh chỉ nhắc tôi về nhà sớm thôi.
Anh biết tôi trước kia chứ không phải tôi bây giờ.
Tôi nhìn Lưu Hành Chi, người đang giả làm bồi bàn, trong đầu nghĩ rằng chúng tôi chỉ thân thiết một chút nữa thôi, chỉ gần một chút nữa là có thể sát cánh chiến đấu.
11
Sau lần gặp ở nhà ga Nam Kinh, tôi không còn tin tức gì của Lưu Hành Chi nữa.
Tôi ở bên địch và không có tin tức gì, nhưng điều đó có nghĩa là anh an toàn.
Tôi đoán anh đã đến Mat-xơ-cơ-va thành công và bí mật trở về nước vào một thời điểm nào đó.
Năm ngoái là năm 1929, đã 10 năm trôi qua kể từ khi Lưu Hành Chi tham gia phong trào sinh viên ở Bắc Kinh.
Các lãnh chúa cũ đã kết thúc, nhưng trong lòng kẻ thù có rất nhiều phe phái, và các lãnh chúa mới đang chiến đấu không ngừng nghỉ.
Công việc tình báo của tôi ngày càng tốt hơn. Chỉ riêng năm ngoái, hàng chục báo cáo bí mật đã lọt vào tay tôi và đặc vụ địch bắt đầu nghi ngờ tôi. Để bảo vệ tôi, tổ chức đã cắt đứt liên lạc với tôi.
Năm nay, tôi lấy lý do mẹ bị bệnh nặng, rời khỏi chính phủ Nam Kinh, trở lại Bắc Bình.
Tôi kiên trì đọc báo hàng ngày. Khắp cả nước, mỗi ngày đều có người mới bị bắt, từ tên của người bị bắt tôi cố gắng tìm dấu vết của Lưu Hành Chi.
Lưu Hành Chi đã tham gia đấu tranh cách mạng hơn mười năm. Nếu hắn bị bắt, khẳng định sẽ lên báo.
Những người bị bắt lên báo đều là tên giả, tôi chỉ có thể đọc lại từng cái một.
Manh mối duy nhất để phân biệt, chính là có chữ đồng âm họ của tôi hay không.
Thỉnh thoảng thấy tên một hai người, tôi sẽ trằn trọc khó ngủ, nhưng lại ôm hy vọng, có lẽ không phải anh.
Mỗi khi bắt gặp người nào đó có thể là tên của anh, tôi cắt nó ra khỏi tờ báo, ghi lại ngày tháng và dán nó vào sổ tay.