Ngôi Trường Kỳ Quái - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:05:22
Lượt xem: 41
Lúc tôi còn đang phân vân có nên trốn ở nhà vệ sinh không liền thấy sao đỏ kia xuất hiện, tôi trực tiếp trốn vào. Tôi chui vào gian phòng cuối đóng cửa lại, bên ngoài có tiếng bước chân, tôi đoán là sao đỏ đó đang tìm tôi.
“Ra ngoài đi, tôi nhìn thấy cậu rồi.” Sao đỏ lên tiếng.
Tôi im lặng, trực tiếp bịt miệng nín thở, tận lực giảm cảm giác tồn tại.
Tôi nghe thấy cánh cửa hai phòng đầu bị dùng lực mở ra, chân tay tôi cứng đờ, nhất thời không biết làm gì.
Thế nhưng tôi chờ một lúc cũng không thấy cửa phòng tôi mở ra, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, nhưng tôi biết người bên ngoài vẫn chưa đi, cũng không dám thử ra kiểm tra nên chỉ có thể tiếp tục trốn bên trong.
Bức tường bên phải bỗng dưng vang lên tiếng kêu kì lạ, giống như tiếng một sinh vật trơn trượt đang bò lên, thế nhưng tôi nhớ ra một chuyện kinh khủng hơn, lúc vào tôi chọn phòng vệ sinh cuối cùng, bên phải tôi vốn dĩ phải là tường mới đúng, nhưng âm thanh này, rõ ràng giống như có thêm một phòng khác ở bên cạnh.
Nhật Hạ
“Khi phòng vệ sinh thứ 4 xuất hiện, nhất định phải rời khỏi.” Trong đầu tôi bỗng nhớ lại câu nói này, thế nhưng sao đỏ kia ở bên ngoài, sao tôi có thể rời khỏi đây, đúng là hoàn cảnh trước có hổ sau có sói.
Tiếng bò trườn đó ngày càng lớn, bên ngoài đột nhiên có thứ gì đó tràn vào từ khe cửa phòng, dưới ánh đèn mờ, tôi nhìn thấy chất lỏng màu đỏ thẫm, mùi hôi tanh xộc lên mũi.
Tôi đẩy cửa, phát hiện cửa rất nặng, dường như có người chèn một tảng đá lớn bên ngoài, tôi thử dùng sức tông mạnh cũng không lay chuyển.
Có lẽ nào, là xác của sao đỏ bị thứ trong phòng vệ sinh thứ 4 g.i.ế.c đang đè vào cửa không?
Tôi bị nhốt trong đó, cũng không dám kêu lên, tôi nhìn thấy thứ đó sau khi nó bò lên trên cửa, chuẩn bị đáp xuống chỗ của tôi, là một con giun màu đen có kích thước bằng một người trưởng thành, có mắt mũi miệng và một hàm răng sắc nhọn.
Nó vặn vẹo một hồi nhìn tôi, sau đó liền phập một tiếng, m.á.u trên người tôi đổ xuống hòa với m.á.u dưới sàn nhà, tôi đã bị sinh vật kỳ quái đó cắn chết.
Tôi mở mắt, vẫn là tiếng Trúc gọi, lúc này tôi đã xác định, bản thân bị kẹt trong một vòng lặp, mỗi liền bị g.i.ế.c tôi sẽ không c.h.ế.t mà trực tiếp trở lại, thế nhưng như vầy có khác gì mỗi ngày tôi đều bị tra tấn bởi những quái vật trong trường đâu chứ.
Một ngày như mọi ngày, đến tiết mỹ thuật tôi vẫn cố gắng vẽ một cách hoàn hảo nhất, nhưng kết quả vẫn phải học phụ đạo, lúc này tôi còn không biết ông thầy đó nhắm vào tôi thì tôi chính là đồ ngốc rồi.
Đến tiết nghỉ trưa tranh thủ lúc mọi người ăn uống tôi liền đi tìm sơ đồ trường, thư viện, tôi phải tìm thấy thư viện, có thể ở đó là một nơi có thể trốn được quái vật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ngoi-truong-ky-quai/chuong-6.html.]
Nhưng cho cho dù tôi tìm kiếm khắp ngóc ngách trường, vẫn không tìm thấy nơi nào gọi là thư viện cả, đến cả những học sinh khác được tôi hỏi cũng tỏ vẻ trường học này không có thư viện.
Không có thời gian nên tôi đành bỏ cuộc lểu thểu trở về phòng học, nhà vệ sinh không thể dùng, thư viện không tìm thấy, chỉ có một nơi trong quy tắc nhắc tới, cho dù không biết tiếp theo tôi phải đối mặt với cái gì thì tôi vẫn muốn thử.
Lúc tiết học cuối cùng vừa kết thúc, tôi liền kêu lên một tiếng.
“A…đau quá.”
Tôi ôm bụng, mọi người đều đồng loạt nhìn qua, tôi nắm lấy tay Trúc, giọng nói gấp gáp.
“Tớ không khỏe, có thể đưa tớ xuống phòng y tế được không?”
Trúc luống cuống đỡ tay tôi, miệng lắp bắp.
“Phòng y tế sao?”
Tôi thoáng nhìn thấy trong mắt cô ấy một tia bất an, nhưng tôi nắm chặt lấy tay Trúc, không cứu được 4 người kia, nhưng tôi muốn cứu cô bạn này khỏi tay quái vật đó.
Cuối cùng Trúc đành phải đưa tôi xuống phòng y tế, phòng y tế nằm ở tầng trệt, vị trí khá tối, giáo viên y tế là nữ, rất trẻ nhưng mùi nước hoa và son phấn rất đậm, nên tôi cũng không nhìn ra được diện mạo thật của cô ấy, cô y tế hỏi một câu khó chịu ở đâu, tôi qua loa đáp nói mình tới tháng, cô ấy không nghĩ nhiều chỉ đưa một viên thuốc và cho phép tôi nằm nghỉ ngơi.
Dù sao cũng là giả bệnh, tôi đành phải uống viên thuốc đó, vốn dĩ tôi muốn nài nỉ Trúc ở lại cùng tôi, nhưng không biết tại sao sau khi uống thuốc tôi liền có cảm giác mệt mỏi, tay chân dường như mất hết sức lực, trước lúc mắt tôi nhắm lại tôi nghe tiếng Trúc và giáo viên y tế nói chuyện với nhau, cụ thể thế nào tôi nghe không rõ, sau đó liền trực tiếp mê man.
“Ding dong…ding dong”
Tiếng chuông vào tiết vang lên, tôi giật b.ắ.n mình tỉnh dậy, tôi ngủ thiếp đi sao? Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng thế này?
Trong phòng y tế chỉ sáng một bóng đèn mờ, tôi xuống giường đi một vòng phát hiện không có ai cả, ngay cả Trúc cũng không có ở bên cạnh tôi, cho dù tôi cố gắng cảnh báo cô ấy nhưng mọi chuyện đều vô dụng.
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, vừa đúng 7 giờ tối, là lúc tiết học phụ đạo bắt đầu, tôi không biết liệu bản thân trốn ở đây có thể giúp tôi thoát khỏi con quái vật kia không, nhưng tạm thời nơi này vẫn khá an toàn