Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngôi Trường Kỳ Quái - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:01:00
Lượt xem: 57

“Ngọc, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, cậu không định đi trễ đó chứ, sao giờ này vẫn còn chưa dậy?”

Tôi mở to hai mắt bừng tỉnh, trước mặt tôi là Trúc, tôi đang nằm trên giường ký túc xá, nhưng rõ ràng tôi đã bị con quái vật đó g.i.ế.c c.h.ế.t rồi mà.

“Các cậu…, khoan đã hôm nay là ngày đi học đầu tiên?” Tôi đột ngột nắm lấy tay Trúc hỏi lại.

Trúc hơi giật mình, nhưng cũng trả lời tôi.

“Ừ, đúng vậy, cậu sao thế?”

Tôi nhìn sang bạn cùng phòng đang buộc dây giày, một người khác đang soạn sách vở, cảnh tượng này, giống hệt như lần đầu tôi tỉnh dậy ở đây, tôi nhìn lại trần giường trên, không có chữ viết quy tắc gì cả, chỉ có thứ này là không giống.

Tôi nhanh chóng bật dậy kiểm tra bộ đồng phục. vẫn được đựng trong túi nilong mới toanh, chưa từng có dấu hiệu mở ra, nhưng lần này một chiếc nơ màu đỏ được đặt chung với đồng phục.

“Rõ ràng hôm qua không có.” Tôi lẩm bẩm.

Tôi nhìn Ngân đang hí hửng ngắm nghía đôi giày mới, nhớ lại cảnh tượng hôm qua liền nhắc nhở cậu ấy một câu, nhưng đến lúc sao đỏ kiểm tra cậu ấy vẫn bị đưa đi như cũ, lần này tôi không có ý định đi theo, cảnh tượng đó tôi cũng không muốn nhìn thấy lần nữa.

Quanh đi quẩn lại liền đến tiết mỹ thuật đáng sợ, thầy giáo vẫn giống hệt hôm qua, vào lớp liền cho chúng tôi bài kiểm tra vẽ, chỉ là lần này tôi không chần chừ vẽ lại con quái vật hôm qua vào tranh, nhất quyết không thể đến lớp học phụ đạo một lần nào nữa.

“Vẽ không tệ, nhưng còn kém ở một vài chi tiết, buổi tối học phụ đạo.” Thầy giáo mỉm cười trả lại bài cho tôi, nhưng tôi cười không nổi, rõ ràng cho dù tôi có biết đề bài, vẫn không đạt yêu cầu của ông ta.

Trúc lại bắt đầu bài ca than vãn về việc buổi tối phải ở lại, lần này tôi không có tâm trạng an ủi cô ấy nữa, tôi đã dò hỏi, chỉ có một mình tôi có ký ức của ngày hôm qua, mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, dù sao cũng không có đáp án tôi liền lựa chọn không nói với ai nữa.

Tôi không muốn đến đó, sau một hồi suy nghĩ, tôi liền nghĩ ra một cách, tôi giả vờ như đi ra ngoài một lát, sau đó liền quay lại, đứng trước bục giảng, nói lớn tiếng:

“Các bạn ơi, tiết học phụ đạo tối nay bị hủy, thầy giáo có việc bận, nên nhờ tớ tới thông báo.”

Những học sinh bị yêu cầu ở lại học phụ đạo vẫn chính là 6 người ngày hôm qua, họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên, sau đó liền cười phá lên

“Ngọc, cậu đừng đùa chứ, ông thầy đó có bao giờ hủy lớp học phụ đạo đâu, cho dù là nắng mưa bão bùng.”

“Đúng vậy, bao nhiêu giáo viên cũng chỉ có một mình ông ta luôn luôn đúng giờ, đến một phút cũng không trễ.”

Tôi bàng hoàng, chẳng phải học sinh khi nghe được giáo viên cho nghỉ đều sẽ lập tức reo hò sao? Sao mấy người này lại kỳ quái như thế?

“Con người ai chẳng có lúc bận này bận kia, thầy giáo cũng vậy thôi, nếu các cậu không tin thì cứ đi học đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ngoi-truong-ky-quai/chuong-5.html.]

Tôi nói xong liền quay về chỗ ngồi, vốn tưởng sẽ có người tin lời tôi, nhưng những người còn lại chỉ cười cười sau đó ai làm việc nấy, dường như những lời tôi nói chỉ là một trò đùa vô hại không ai để tâm, mặt tôi có chút nóng lên, tôi liền nhìn sang cô bạn Trúc bên cạnh

“Cậu cũng không tin tớ sao?”

Trúc đặt bút xuống, cười nói với tôi.

“Nếu là giáo viên khác thì mọi người sẽ tin đấy, chẳng qua thầy Đoàn là trường hợp đặc biệt, thầy ấy chưa từng bỏ một buổi học phụ đạo nào, đặc biệt là…”

Trúc quan sát hai bên, sau đó tiếp tục khẽ nói vào tai tôi.

“Học sinh học phụ đạo, không thể không học”

Tôi lạnh người, câu đó có ý gì, tôi không hiểu, nhưng tôi không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa, chỉ cần qua khỏi đêm nay, ngày môi tôi nhất định sẽ chuyển trường, có đánh c.h.ế.t tôi cũng sẽ không ở lại nơi này.

Tôi thầm hạ quyết tâm, gia đình tôi cho dù không nhiều tiền, nhưng nếu tôi nài nỉ chuyển trường, bố mẹ nhất định cũng sẽ không từ chối.

Bữa trưa vì ám ảnh chuyện hôm qua nên tôi quyết định không ăn gì, vì đói nên cả người đều không có tinh thần, các môn buổi chiều đầu óc tôi đều trên mây, bây giờ vấn đề của tôi không phải học tập mà là sống sót.

Chuông báo tiết cuối vừa kết thúc, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc phóng như bay xuống cầu thang, nhưng khi tôi đặt chân ra khỏi cổng trường, thì bất ngờ lại xuất hiện ở chân cầu thang.

Không, không thể nào, rõ ràng tôi vừa bước ra khỏi cổng, tại sao lại quay lại đây, tôi cố gắng thử thêm vài lần, nhưng sự thật chứng minh, tôi không thể rời khỏi ngôi trường này.

Tôi đứng như trời trồng, rõ ràng tan học phải có rất nhiều học sinh rời khỏi trường nhưng tôi đứng đó khoảng mười phút vẫn không thấy một học sinh nào đi ra cả, đây không phải là cổng trường thật sự, một ý nghĩ thoáng qua khiến tôi sợ hãi muốn bật khóc.

Nhật Hạ

Sau đó tôi nhìn thấy một nữ sinh trên tay có đeo chiếc băng màu đỏ, chính là người kiểm tra đồng phục hằng ngày, cô ấy mặt không cảm xúc kéo tay tôi, miệng lẩm bẩm.

“Bị đánh dấu thì không thể rời khỏi trường…”

Tôi chợt nhận ra, ý của cậu ấy chính là như vậy sao, bị đánh dấu trở thành mục tiêu của con quái vật đó thì nhất định không thể chạy thoát.

Tôi cố vùng ra khỏi bàn tay của cô gái kia, nhưng cho dù tôi có dùng sức thế nào, tốc độ của đối phương cũng không hề giảm, tôi chỉ có thể để mặc cho cô gái đó lôi tôi về phòng học.

Một lần nữa tôi lại mơ hồ ngồi trong phòng học, mọi người trong lớp thấy tôi bị đưa về cũng không có phản ứng gì đặc biệt, tôi ngồi nhìn học sinh líu rít tan trường từ ô cửa sổ, sắc mặt ngày càng kém.

Tôi nhìn ra cửa lớp, không phát hiện sao đỏ kia nữa, trong đầu liền nghĩ ra một vài ý tưởng, nếu không thể thoát khỏi trường, vậy thì tôi tìm một nơi nào trong trưởng trốn là được.

Không chần chừ tôi liền lén lút rời khỏi lớp, tôi đi loanh quanh ở hành lang, các cửa phòng học khóa đều được khóa kín, có nghĩa là tôi không thể dùng các phòng học, vậy chỉ còn lại nhà vệ sinh, da gà tôi nổi lên, không muốn tới nơi đó lắm.

Loading...