Nghệ thuật sát phu - 9
Cập nhật lúc: 2024-11-20 19:46:14
Lượt xem: 147
Sau khi gặp Tôn Diệu Châu một lúc, ta hỏi nàng ta liệu thỏa thuận đã xong chưa.
Ánh mắt nàng ta rời khỏi những viên ngọc bảo thạch: "Đây là giao dịch gì vậy? Ngụy phu nhân, chúng ta xem những viên ngọc này có tốt không."
Ta “ừm” rồi nhờ chưởng quỹ gói lại: “Muội muội thích nên ta sẽ dùng những viên ngọc này để làm trâm cài tóc cho muội. Ngày thường thấy muội để tóc suông, nữ nhân nào mà không thích trở nên xinh đẹp.”
“Lúc muội ở Giang Nam, có người đặc biệt tới chỗ muội tên là Tạ Chỉ, sau đó muội liền nghĩ tới cùng hắn làm giao dịch này, Ngụy phu nhân nói xem có phải là trùng hợp không.”
"Mọi thứ trên đời đều là việc của muội, là việc của muội, không ai có thể lấy đi được."
Ta nhân cơ hội nắm lấy tay nàng ta, xoa xoa vết chai sạn giữa các ngón tay của nàng ta: "Muội muội còn thiếu một chai dầu bôi tay. Gần đây ta nhận được đơn thuốc của một người bạn, mùi vị rất thơm, ngày mai ta sẽ cử người đưa cho muội."
Tôn Diệu Châu bình tĩnh kéo tay ta lại: “Được rồi, muội cảm ơn Ngụy phu nhân trước.”
Ta mỉm cười, nhờ người lấy trâm cài tóc đính cườm và tua rua do chưởng quỹ gói lại rồi mang Tôn Diệu Châu theo từng gói lớn nhỏ ra ngoài. Tình cờ gặp Tạ Chỉ đang ngồi uống trà ở Nhị lâu, ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt u ám của hắn, ghé sát vào tai Tôn Diệu Châu nhỏ giọng nói: “Xem ra muội phải đi trước rồi.”
Đêm đó Tạ Chỉ về rất muộn, khi về liền chạy đến viện của ta, Hoán Ngọc cũng không ngăn cản, ta mặc y phục, ngái ngủ ngồi dậy: “Trễ như vậy rồi, tướng công có chuyện gì không?”
Hắn đứng ở đầu giường, chặn ánh sáng, cả người chìm trong bóng tối.
"Làm sao nàng gặp được Tôn Diệu Châu?"
"Ai?" Ta dụi mắt : "À, Tôn tiểu thư, hôm nọ thiếp đi ra ngoài mua đồ gặp phải nàng. Tiểu cô nương này thật đáng thương, đến Phàn Thành tìm người thân lại bị lừa tiền, thiếp nghĩ nghĩ liền đưa cho cô nương ấy một ít tiền làm quà. Không ngờ tiểu cô nương này lại rất vui vẻ và nhất quyết muốn giao lưu với thiếp. Ôi, tướng công, có chuyện gì sao?”
Tạ Chỉ lảo đảo vài bước, chán nản ngồi trên mặt đất. Mắt hắn đỏ ngầu, hắn nhìn ta cười gượng: “Huệ Nương, ta…”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Có chuyện gì vậy, tướng công?”
Hắn sửng sốt hồi lâu: “Không có gì, mấy ngày nay ta hơi mệt mỏi.”
Ta cúi xuống vuốt ve mặt hắn thật nhẹ nhàng, giống như ta vẫn làm khi còn nhỏ: “Không sao đâu, tướng công. Nếu chàng mệt thì cứ nghỉ ngơi vài ngày đi, đừng để mệt mỏi như vậy”.
Tạ Chỉ vùi đầu vào trong n.g.ự.c ta, trịnh trọng nói: “Được, ta biết rồi.”
Hắn có thực sự biết không? Ta mỉm cười đưa tay ôm đầu hắn: “Tỷ tỷ của thiếp sắp trở về, trước đó thiếp quên nói với chàng, một nửa tài sản của nhà chúng ta là của hồi môn của tỷ tỷ, tỷ ấy ở Vương phủ không dễ dàng gì, lần này tỷ ấy trở lại là để nói cho ta biết chuyện chính sự của Vương gia.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nghe-thuat-sat-phu/9.html.]
Người trong n.g.ự.c ta cứng đờ: “Cái gì?”
“Chàng cũng biết, khi tỷ tỷ làm trắc phi của Vương phủ, trong triều đã tranh chấp nhiều năm, không có tiền, tỷ ấy đã nhờ nhà chúng ta giúp. Muội muội như ta là thương gia, không có tiền thì phải làm sao?”
Tạ Chỉ đột nhiên đứng dậy, suýt làm ta loạng choạng: “Khi nào tỷ tỷ của nàng về?”
Ta cười nói: “Thư vừa mới đến, e rằng bây giờ còn ba bốn tháng nữa mới lên đường."
Ta nhìn vẻ mặt của hắn rồi lại bước tới: "Chàng nghĩ sao, tướng công?"
“Ta không nghĩ gì cả.” Tạ Chỉ dừng lại, xoa xoa trán: “Sức khỏe của nàng thế nào rồi?”
"Mọi chuyện đều ổn, Tần đại phu nói có lẽ do thực phẩm thiếp ăn bao năm qua đã xung đột với cơ thể, làm tổn thương nội tạng. Bây giờ thiếp ổn rồi, nếu thiếp chăm sóc tốt đến năm sau, nàng nói thiếp sẽ ổn, vẫn có thể mang thai."
"Được rồi, thế thì tốt."
Ta mỉm cười đến trợn mắt trước những lời tử tế chân thành của Tạ Chỉ.
Ngày hôm sau, mẹ chồng nói rằng sức khỏe không tốt và muốn mua một ma ma lo việc ăn uống cho nàng. Tất nhiên, họ giữ bí mật với ta và nhờ người hỏi thầm. Là một nàng dâu hiếu thảo, ta đã sắp xếp mọi việc cho bà ta.
Một tháng sau, cao dược Tần Thập Nhị để lại đã được sử dụng hết, ta cũng khỏi bệnh.
Mẹ chồng bị bệnh nặng nên đã gọi một số đại phu có thanh danh trong thành. Sau khi chẩn đoán, họ đều nói mẹ chồng bị ngộ độc, nhưng may mắn là bà ta ăn ít nên không sao cả.
"Kẻ độc ác nào muốn đầu độc mẫu thân ta?"
Nghe xong, ta lập tức tức giận, nhờ người đến tra hỏi, Tạ Chỉ đập tay vào bàn: "Không cần phiền phu nhân, ta đã sai người đi rồi."
Ồ, ta yên tâm ngồi xuống nói: “May mà mẹ chồng không bị nặng, nếu không tên ác nhân đó sẽ c..hết vạn lần. Một số đại phu này đã gặp rắc rối, nếu ra trước công đường, làm chứng cho chúng ta”.
14
Sự việc này quả thực đã được đưa ra công đường, trong vòng hai, ba ngày, Tạ Chỉ phát hiện ra người đầu độc mẹ chồng là một tiểu cô nương ở trong viện của ta.