Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nghệ thuật sát phu - 8

Cập nhật lúc: 2024-11-20 19:46:00
Lượt xem: 175

"Nếu như hôm nay thẩm nương của thiếp không có ở đây, mẹ chồng sẽ cho rằng thiếp ở bên ngoài làm loạn, chắc không chỉ khi còn sống mà c..hết rồi Ngụy Huệ Dư thiếp cũng sẽ không vào được phần mộ của tổ tiên nữa.”

 

Tạ Chỉ đứng dậy nắm tay ta: “Là ta nói trong lúc tức giận, ta thật sự có thể báo quan nàng hay sao?”

 

Người hầu đã mang giấy bút lên, ta dùng tay kia cầm bút, nhẹ nhàng nói: “Chàng viết đi.”

 

12

 

Ta nhìn Tạ Chỉ viết bản cam kết, sau đó tiễn các mọi người đi một cách suôn sẻ, Hoán Ngọc làm việc một lúc, ta đau khổ nắm tay nàng.

 

"Hôm nay Vấn Đông giúp đỡ rất nhiều, ta lại yêu cầu viết bản cam kết, sợ rằng ngày mai lão phu nhân sẽ phản ứng lại, muốn trút giận lên nàng."

 

Hoán Ngọc đồng ý và nói với ta rằng Tần Thập Nhị đã thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi. Lúc này, ta dựa vào Hoán Ngọc khập khiễng lui về phía sau: "Ta biết vì sao nàng tới đây. Bây giờ nên rời đi. Đi thôi, ta tiễn nàng."

 

Tần Thập Nhị sống ở viện cạnh nhà ta, ta đặc biệt chọn nó, có tầm nhìn tốt và gần bếp. Nàng bây giờ đã mặc trang phục nam nhân, trông rất tuấn tú và vui vẻ.

 

"Thật xin lỗi, Tần đại phu, là lỗi của ta."

 

Không muốn đ..ánh người đang cười, Tần Thập Nhị không vui chỉ hừ một tiếng: "Ta còn tưởng rằng nàng là một con thỏ nhỏ dễ bị làm thịt, ai ngờ nàng là thợ săn ngồi vững trên Điếu Ngư Đài?"

 

“Nếu không có vài ý kiến, e rằng không đợi được Tần đại phu.”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Sắc mặt nàng cứng đờ: “Lúc đầu ta hơi thiếu tiền, cho nên mặc dù biết người này mua độc dược để làm gì ta vẫn bán, người đầu tiên nàng nên trách là ta.”

 

Ta mỉm cười nói: “May mắn là ta đã gặp được Tần đại phu, ta đã uống thuốc độc nhiều năm, nếu không gặp nàng, sao có thể còn sống.”

 

"Mặc dù hắn đã mua độc dược từ bốn năm trước, nhưng với những triệu chứng của nàng, nàng hãy chữa trị liên tục trong hai năm thì sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng. Tuy nhiên, ta sợ nàng sẽ không thể có con."

 

Ta vén áo lên, buồn bã thở dài: “Quên đi, ta từng bước lạy chùa Quan Âm và núi Bồ Tát, bây giờ mới nhìn thấy được. Ta hỏi người ta, năm nay thu hoạch không được tốt, còn có rất nhiều cô nhi, những đưa trẻ bị bỏ rơi, thật đáng thương. Ta không có con, chúng không có mẹ. Khi chúng gặp ta, ta sẽ nuôi chúng, bớt đi một tội ác.”

 

“Nàng có thể nhìn rõ.” Tần Thập Nhị cầm túi rời đi, sau đó hỏi: “Sao nàng biết ta là nữ nhân?”

 

Ta nghiêm túc nhìn nàng một lúc rồi bật cười: “Tiểu cô nương, đai kinh nguyệt của nàng lộ liễu quá. Hơn nữa, trên cổ áo nàng có thêu hoa, tay còn bôi dầu. Người hành nghề y như nàng thật quá tỉ mỉ rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nghe-thuat-sat-phu/8.html.]

Mặt nàng đỏ bừng: “Ta, ta không muốn nói với nàng nữa, ta đã trả hết nợ cho nàng rồi. Khi nghe tin nàng phái Hoán Ngọc đến hỏi thăm về căn bệnh này, ta vẫn không thể tin được. Bây giờ thì đỡ lo rồi, từ nay về sau ta chẳng nợ nần gì cả.”

 

Ta cũng đứng dậy: “Tần cô nương, cảm ơn nàng rất nhiều.”

 

Nàng có vẻ cứng đờ, không nói gì một lúc rồi quay người bỏ đi. Ta mỉm cười và nói sau lưng nàng: "Hãy quay lại với ta nếu nàng cần tiền."

 

Nàng giậm chân, bước đi nhanh hơn: “Ta không làm được, ta sợ bị nàng ăn mất.”

 

13

 

Ta không nhịn được cười lớn, chỉ hai tiếng rồi sắc mặt trở nên lạnh lùng.

 

Ta phái Hoán Ngọc đi giải quyết Vấn Đông, một nam nhân từ trong góc sân vắng vẻ đi ra, hắn mặc y phục đen, tóc đen, đội mũ trùm đầu không thấy rõ khuôn mặt.

 

Ta ngồi trên ghế đá nói: “Mọi chuyện đã làm rất tốt. Sắc mặt của Tạ Chỉ như nhìn thấy ma vậy.”

 

Đây là hộ vệ mà ta và Tạ Chỉ mua ở chợ đen trước khi kết hôn - Hoán Châu, là một nam nhân tàn nhẫn, ít nói và cực kỳ đáng tin cậy trong công việc.

 

Hoán Ngọc cũng không biết tới sự tồn tại của hắn.

 

"Tỷ tỷ ta ở đâu?"

 

Hoán Châu nhỏ giọng nói: "Đã đi Phí Thành, khoảng một tháng nữa sẽ đến nơi."

 

"Được rồi, vậy thì ngươi nên chú ý đến tướng công của ta nhiều hơn nữa. Cũng nên để mắt tới Tôn Diệu Châu, chú ý tiểu cô nương đó, đừng mềm lòng, đừng xem nàng ta là trẻ con."

 

“Vâng.” Thanh niên y phục đen im lặng xoay người, biến mất trong màn đêm.

 

Trên đời này tiêu tiền không có gì sai, tuy hơi đắt nhưng thực sự rất đáng giá.

 

Ta mặc kệ gió lạnh, ngâm nga vài giai điệu không mấy phổ biến, nghĩ đến viện của lão phu nhân hôm nay sẽ như thế nào, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.

 

Ngày hôm sau, ta hẹn Tôn Diệu Châu đi mua mì, nàng nói đời này sẽ không bao giờ kết hôn, ta nói đó là ý kiến ​​​​hay và sẽ gửi quà để chúc mừng. Khi nói đến tiền, Tôn Diệu Châu sẽ không bao giờ từ chối. Hoán Châu nói Tạ Chỉ đã rút toàn bộ số tiền từ Lâm Thành tiền trang (ngân hàng), đồng thời vay thêm một ít để bù lại. Có lẽ Tôn Diệu Châu sẽ bỏ chạy.

 

 

Loading...