NĂM ẤY TA HẸN NGÀY MÌNH CHUNG ĐÔI - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-11-10 15:18:58
Lượt xem: 13
23
Ta và tỷ tỷ mười chín tuổi, Tề Minh vẫn không về kinh. Mẫu thân ta bắt đầu gấp gáp, sợ ta gả không được.
Ta an ủi mẫu thân, nói Tề Minh sẽ cưới ta.
Mẫu thân không để ý, nói nam nhân đều là thấy một người thì thích một người, sao ngươi biết trong lòng hắn còn có ngươi?
Ta bị mẫu thân nói sinh ra hoảng hốt, cảm thấy mẫu thân nói có lý, rồi lại cảm thấy Tề Minh sẽ không có khả năng quên ta.
Tề Minh được phong Ninh Viễn tướng quân, theo lý thuyết Tề Minh tuy dẫn binh đánh thắng trận nhưng trong ngắn ngủn mấy năm cũng không thể phong tướng quân.
Tề Minh nói với ta, hắn là nhờ tổ tiên che chở, mới có thể dễ dàng có được chức quan không lớn không nhỏ.
Lại sắp đến cuối năm, Tề Minh hẳn nên về kinh ăn tết đi.
Lúc gặp lại Tề Minh, ta suýt không nhận ra, Tề Minh thay đổi rất nhiều.
Từ năm ta mười tám đến mười chín, Tề Minh nói chuyện với ta không nhiều, từ mỗi tháng một phong thư đến mỗi năm một phong.
Nhưng ta vẫn thường viết thư cho Tề Minh, hỏi tình hình của hắn.
Tề Minh luôn nói hắn rất tốt, những lời khác cũng không nói.
Tề Minh không không còn bộ dáng tùy tiện, khoa trương như trước, hắn trở nên trầm ổn rất nhiều.
Gặp ta hắn cũng không hề vui vẻ mà đi lên lôi kéo tay của ta cùng ta nói vui đùa nữa, chỉ là cung cung kính kính nói “Mạnh tiểu thư”.
Nội tâm ta cảm thấy mẫu thân ta nói đúng, chắc bên người Tề Minh không chỉ có mình ta.
Nét tươi trẻ của thiếu niên Tề Minh đã bị ngọn lửa trên chiến trường thiêu đốt hầu như không còn, đôi mắt hắn sâu thẩm, như là giếng cổ ngàn năm không hề gợn sóng.
Ta nhìn Tề Minh, như nhìn thấy một người qua đường.
---
24.
Ta và tỷ tỷ, Tề Minh, đều ở trong cung trãi qua năm mới.
Hoàng Thượng coi trọng phụ thân ta và phụ thân Tề Minh, nên cho người mời hai nhà chúng ta và một nhà viên qua khác vào cung.
Trong yến hội ta ăn không nhiều lắm, nhíu mày buồn bã, cả tỷ tỷ cũng nhìn ra.
Tỷ tỷ hỏi ta có phải không thoải mái hay không, ta gật gật đầu, nói một câu với tỷ tỷ rồi đi ra cửa điện.
Ta một mình đi loanh quanh, đi tới chỗ ngôi đình nhỏ đã gặp gỡ Tề Minh lúc nhỏ, ta đi vào ngồi, nhìn tuyết rơi bên ngoài.
Bên ngoài đình một mảnh trắng xóa, sao trời luân chuyển, hoa mai tung bay.
Ta không biết có nên đi hỏi Tề Minh hay không, nhưng ta cũng thay đổi.
Ta không giống lúc trước, ngây thơ ngốc nghếch, làm việc không phân xanh đỏ đen trắng, ta đã dịu dàng hơn, không còn sôi nổi như trước.
Một mình ta ở ngôi đình nhỏ suy nghĩ, đếm bông tuyết rơi xuống.
Tề Minh cưới ta? Tề Minh không cưới ta?
Tề Minh cưới ta? Tề Minh không cưới ta?
Tề Minh cưới ta? Tề Minh không cưới ta…….
“A Kiều.”
Ta nghe được có người gọi ta, đột nhiên quay đầu lại, thì ra là tỷ tỷ, không phải Tề Minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nam-ay-ta-hen-ngay-minh-chung-doi/chuong-11.html.]
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Ta bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, thì ra lòng ta đã hướng về Tề Minh, chỉ nghĩ về hắn.
Tỷ tỷ đi tới, phủ chiếc áo choàng nhung lên cho ta, cầm tay của ta nói, “Tay đều lạnh, mau trở về đi.”
Ta gật gật đầu, tùy ý để tỷ tỷ kéo ta trở về.
“Gặp qua Mạnh Lan tiểu thư.”
Tỷ tỷ dừng lại bước chân, ta lúc ấy trong lòng nghĩ chuyện khác, đầu đập vào lưng tỷ tỷ, “Ai u” một tiếng.
Tỷ tỷ ngẩng đầu lên, ta cũng ngẩng đầu lên, chỉ là lúc tỷ tỷ đáp lễ hắn, ta vẫn không động.
“Đã lâu không gặp, tướng quân vẫn khỏe chứ?”
Tỷ tỷ và Tề Minh khách sáo nói chuyện, ta cúi đầu, nhưng giọng nói trầm thấp dễ nghe của Tề Minh vẫn chui vào lòng ta.
“Mạnh tiểu thư đa lễ. Từ biệt mấy năm, Mạnh tiểu thư còn nhớ rõ ta?”
“Tất nhiên là nhớ rõ.”
“Lúc trước ta và Mạnh tiểu thư vẫn là……”
Tề Minh cùng tỷ tỷ kể chuyện trước kia, ta ngẩng đầu trừng mắt Tề Minh, hắn làm như không nhìn thấy ta, không thèm để ý tới.
Ta hất tay tỷ tỷ, khóc lóc chạy đi ra ngoài.
Tỷ tỷ thấy ta chạy đi, muốn đuổi theo ta, lại bị Tề Minh gọi lại, “Mạnh Hà vẫn như một đứa trẻ.”
Tỷ tỷ chần chờ gật đầu, hỏi: “Tướng quân không cần khách sáo, rõ ràng là người trong lòng, tướng quân tội gì làm bộ không để ý?”
“Lời nói vui đùa khi còn nhỏ, không tính.”
Tỷ tỷ đột nhiên ngẩng đầu lên, mở to mắt.
Tề Minh nói muốn cưới ta chỉ là lời nói vui đùa, sau này tỷ tỷ nói lại cho ta nghe, nhưng khi đó ta đã không quan tâm nữa.
Ta khóc lóc chạy đi, cho rằng tỷ tỷ sẽ đi tìm ta, nhưng ta khóc hồi lâu, đôi mắt đều sưng lên lại không có ai tới tìm ta.
Ta cuối cùng không chịu nổi cái lạnh, trong điện lại có than sưởi, ta không còn mặt mũi mà đứng dậy muốn chạy trở về.
“Là người nào?”
Ta nghe được có người nói chuyện, rụt rụt cổ, lại ngồi xuống.
Ta có chút sợ hãi, bộ dáng hiện tại của ta, mất mặt muốn chec!
Người nọ đến gần, ta thấy ngọn đèn cung đình trong tay hắn, vội giơ tay che mặt.
“Đừng qua đây, ta là cung nữ trong cung.” Ta nói dối.
“Ngươi đừng sợ, ta không qua.” Người nọ có giọng nói ôn hòa, trong lòng ta cũng dỡ xuống vài phần phòng bị.
Ta xác nhận người đó không qua đây, muốn vòng đi qua đường nhỏ, người đó lại nói.
“Cô nương, thời tiết lạnh giá, nếu không có việc gì thì về cung nghỉ ngơi đi. Hoàng Thượng ở mở tiệc chiêu đãi triều thần, trong điện rất bận rộn, sẽ không ai chú ý.”
Ta ngẩn người, hắn coi ta thành cung nữ thật.
Ta lá gan lớn chút, che mặt lại nói với hắn, “Không được nói với ai!”
Ta không thấy rõ thần thần sắc của người đó, xách váy lên chạy, đầu cũng không quay lại.