NĂM ẤY TA HẸN NGÀY MÌNH CHUNG ĐÔI - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-09 19:36:27
Lượt xem: 463
VĂN ÁN
---
Khi Nhiếp Chính Vương ở bên cạnh tỷ tỷ ta, ngài lại gọi tên ra.
Chuyện này là do Lan Lam, người hầu cận của tỷ tỷ kể lại cho ta nghe.
Ta và Nhiếp Chính Vương cũng coi như là thanh mai trúc mã.
Ta vẫn còn nhớ rõ năm ta mười một tuổi còn hắn mười ba tuổi.
Hắn cười nói sẽ mang tam thư lục lễ, kiệu tám người nâng để cưới ta vào cửa.
Nhưng người mà hắn vén khăn voan đỏ không phải ta, mà là tỷ tỷ ta.
---
1.
Tỷ tỷ và ta không phải cùng một mẹ sinh ra.
Tỷ tỷ là do phụ thân ta và một tiểu thư nhà quan sinh ra, phụ thân ta rất yêu thích tiểu thư nhà quan đó.
Cũng giống như ta và Nhiếp Chính Vương, bọn họ cũng là thanh mai trúc mã, là hai đứa nhỏ vô tư cùng nhau lớn lên.
Nhưng lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, phụ thân ta cưới mẫu thân ta, rồi sinh ra ta.
Lúc mẫu thân gả cho phụ thân gia, làm việc sấm rền gió cuốn, hạ nhân trong phủ đều có chút sợ mẫu thân ta, cảm thấy mẫu thân ta là kẻ ác, là gậy đánh uyên ương.
Tóm lại nhà mẹ đẻ của mẫu thân ta có chút lợi hại, những người đó cũng không thể gây ra sóng gió gì, đối với ta cũng cung kính.
---
2.
Thay vì nói tỷ tỷ sinh ra là ngoài ý muốn, thì nói ta sinh ra là ngoài ý muốn thì đúng hơn.
Phụ thân ta gạt mẫu thân, mùng năm mỗi tháng sẽ đi gặp vị tiểu thư nhà quan.
Vị tiểu thư nhà quan kia họ Hà, ta không biết tên bà ta, mẫu thân cũng không nói với ta.
Mẫu thân ta tâm tư kín đáo, nhận thấy phụ thân không thích hợp nên phái hạ nhân đi theo.
Chờ khi hạ nhân trở về, vâng vâng dạ dạ không dám nói ra, mẫu thân ta đập bàn một cái, sợ tới mức tên hạ nhân lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu đến vỡ ra.
Ta là đứa bé sinh non, thân thể yếu đuối, thích khóc nháo, nhũ mẫu dỗ ta không được, thì ôm ta đi tìm mẫu thân.
Ta có chút tò mò mà nhìn tên hạ nhân giữa trán toàn m.á.u đỏ, ngọt ngào mà gọi một tiếng: “Nương”.
Mẫu thân thấy ta, dịu dàng đi qua bế ta, bắt đầu dụ dỗ ta uống thuốc.
Trong thuốc có bỏ thêm hoàng liên, ta làm ầm ĩ không muốn uống, một hai phải ăn mứt hoa quả, quơ tay làm đổ chén sứ trắng đựng thuốc.
Mẫu thân thấy ta làm vỡ chén, ngơ ngác mà nhìn những mảnh sứ trắng đầy đất, bà giơ tay kêu hạ nhân thu dọn, sau đó cho người đang quỳ trên mặt đất đi ra ngoài.
Chờ mọi người đi hết, mẫu thân ta đột nhiên ôm lấy ta bắt đầu khóc. Ta nghĩ là do ta không ngoan ngoãn uống thuốc làm mẫu thân giận dữ, vì thế dùng đôi tay trắng noãn sờ sờ đầu mẫu thân.
Lúc ta khóc, mẫu thân cũng dỗ dành ta như vậy.
---
3.
Đó là ta lần đầu tiên ta thấy mẫu thân khóc.
Đến lúc lớn lên ta mới cẩn thận nghĩ lại, có lẽ không cần hạ nhân nói, mẫu thân ta cũng biết.
Hà tiểu thư xuất thân từ một gia đình bình thường, mẫu thân ta không ở trong lòng, bà nhẹ nhàng nói với phụ thân, nếu ông muốn cưới Hà tiểu thư, bà đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nam-ay-ta-hen-ngay-minh-chung-doi/chuong-1.html.]
Phụ thân ta lúc ấy rất vui vẻ, đem tơ lụa tốt nhất kinh thành tặng cho mẫu thân.
Mẫu thân ta cười nhận lấy, đó là món quà đầu tiên phu quân bà tặng bà.
Sau này ta mới biết được, mẫu thân ta trong đêm đó đã kêu người đem tơ lụa xé nát rồi đốt cháy.
Thật ra chuyện này cũng không thể trách phụ thân ta.
Cha ta và tiểu thư nhà quan kia vốn dĩ thân thiết, chỉ là không nghĩ tới mẫu thân ta cũng coi trọng ông. Phụ thân ta khi đó tuổi trẻ, một thân áo xanh, có khí chất người đọc sách, xuất khẩu thành thơ.
Mẫu thân trong lòng ngưỡng mộ, cùng trong nhà nháo lên, nhất định phải gả cho phụ thân ta.
Mẫu thân sau khi gả qua mới biết được, thì ra phụ thân không muốn cưới bà, phụ thân đã có người trong lòng.
Mẫu thân có thể gả qua đều là bởi vì thế lực trong nhà, ông ngoại ta là Lễ Bộ thượng thư, một chức quan nhị phẩm.
Phụ thân ta năm ấy mới vừa đỗ tiến sĩ, con đường làm quan bằng phẳng, khí phách hăng hái
Ông ngoại ta nói, nếu phụ thân ta không cưới mẫu thân ta, sẽ điều ông tới Đam Châu, làm một huyện lệnh nhỏ.
Phụ thân tuy rằng yêu Hà tiểu thư, nhưng lại càng yêu chính mình. Nói cho cùng, một nữ tử vẫn không thể so với con đường làm quan, phụ thân ta nhận lời ông ngoại, cưới mẫu thân ta.
---
4.
Hà tiểu thư có chỗ giống ta, cũng là sinh non, thân mình yếu đuối..
Hà tiểu thư ngồi trên một cỗ kiệu nhỏ đi vào từ cửa hông.
Phụ thân ta lôi kéo mẫu thân nói cả đêm trút hết ruột gan, vẫn không thể làm bà thay đổi chủ ý, không cho Hà tiểu thư vào từ cửa chính.
Ta chưa thấy qua Hà tiểu thư, cũng không biết bà có bộ dáng gì.
Nhưng nghe hạ nhân nói, Hà tiểu thư tốt bụng, so với mẫu thân ta thì tốt hơn, đối xử với hạ nhân cũng tốt.
Khi đó ta còn không biết ân oán của Hà tiểu thư và mẫu thân ta, cảm thấy buồn bực, Hà tiểu thư rõ ràng là thiếp thất, sao có thể tốt hơn mẫu thân ta.
Bởi vì chuyện này, ta vài thiên đều làm ổ ở trong phòng không chịu ra cửa.
Hà tiểu thư vào cửa còn mang theo một bé gái, đó là tỷ tỷ ta.
Lúc ta nhìn thấy tỷ tỷ, Hà tiểu thư đã rời khỏi nhân gian.
Phụ thân khóc mấy ngày mấy đêm, đến mức mắt sắp bị mù, sau này, đôi mắt nhìn gì cũng không rõ ràng.
Mẫu thân ta vẫn rất yêu phụ thân ta, nên đã đem tỷ tỷ đến bên bà để nuôi nấng, bà đã chăm sóc đứa con của phu quân mình và nữ nhân khác.
Lần đầu tiên ta gặp tỷ tỷ, nàng nhút nhát sợ sệt mà kêu ta một tiếng “Tỷ tỷ”.
Lúc ấy ta bật cười, nói với nàng: “Ngươi mới tỷ tỷ của ta, ta gọi ngươi là tỷ tỷ mới đúng.”
Tỷ tỷ xấu hổ, đỏ mặt, chờ ta gọi nàng tỷ tỷ.
Lúc đó ta nghịch ngợm, không có gọi nàng, còn bắt nàng gọi ta là tỷ tỷ.
Tỷ tỷ ta tính tình yếu đuối, không lay chuyển được ta, nhỏ giọng mà kêu một tiếng “Tỷ tỷ”, sau đó không nói gì nữa.
Tỷ tỷ lớn hơn ta ba tháng, là con của Hà tiểu thư nên phụ thân yêu thương nàng nhiều hơn ta.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Mẫu thân ta cáo mệnh phu nhân do triều đình phong, khi bà tiến cung thăm hỏi các quý nhân, ta cũng đi theo, tỷ tỷ nắm tay ta cùng đi.
Trong hoàng cung ta lần đầu tiên gặp được Tề Minh, cũng chính là Nhiếp Chính Vương sau này.