MÈO CON NHỎ CỦA BẠO QUÂN - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-12-01 13:21:52
Lượt xem: 115
"Có lẽ là lạt mềm buộc chặt đấy! Nếu thực sự không thích nữa, thì Tống tiểu thư còn mạng mà vào cung sao, chẳng qua chỉ là đang làm nũng thôi..."
Giọng bọn họ rất nhỏ.
Ta đặt chân trước lên bệ cửa sổ, nín thở nhìn vào trong, chỉ thấy trong điện có ba người đang đứng.
Trong đó có một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ đen, có vài phần giống Cố Lễ. Còn người đàn ông đứng đối diện với hắn…
Lại có nét rất giống cha ta!!!
Ta kinh ngạc đến mức quên cả thở.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chẳng lẽ tên đàn ông trông giống phản diện này... có quan hệ gì với cha ta sao??!
Vất vả tìm kiếm tin tức của hắn ta trong hoàng cung mà không thu hoạch được gì, kết quả là đến lúc chuẩn bị bỏ trốn lại đột nhiên gặp được?
"Hừ! Tên ngốc Cố Lễ đó còn đang cho người truy tìm tung tích của ta. Hắn đâu biết rằng, ta đang ở ngay trong hoàng cung, sống dưới mí mắt hắn cả tháng nay!" Người đàn ông mặc đồ đen cười lạnh đắc ý: "Cách thức lẩn trốn ngay trước mắt này của ái khanh, thật sự rất hay! Đợi đến khi ta đoạt lại được ngôi vị hoàng đế, nhất định sẽ phong cho ngươi làm Nhiếp Chính Vương!"
Người đàn ông mặc đồ đen cười khà khà như phản diện trong thoại bản, sau đó dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tiếng cười đột ngột im bặt.
Hắn ta nhìn về phía lão giả vẫn luôn im lặng: "Sư phụ, người sẽ không để ta thất vọng chứ?"
Lão giả đội mũ trùm đầu, lưng hơi còng. Cả người lão ta trùm trong chiếc áo choàng đen, chỉ để lộ một chút râu bạc trắng, và đôi môi mím chặt.
"Thúc thúc!" Người đàn ông giống cha ta nháy mắt với lão giả: "Chẳng lẽ người không muốn báo thù cho A Trì sao!"
Môi lão giả khẽ run rẩy. Lão ta hít sâu một hơi, dường như cuối cùng đã hạ quyết tâm: "... Sao có thể! Lão phu đã chờ đợi ngày này từ lâu lắm rồi! Đội trưởng thị vệ Vương Mã đã quy thuận, chỉ chờ điện hạ ra lệnh!"
"Rất tốt!"
Tiếng cười khà khà của người đàn ông mặc đồ đen lại vang lên trong điện.
"Nửa đêm mai, hành động!"
Ta đứng dưới cửa sổ, trong lòng lạnh toát.
Nghe có vẻ như Cố Lễ gặp nguy hiểm rồi?
… Cố Lễ có biết chuyện này không? Nếu hắn không biết, vậy chẳng phải hắn rất nguy hiểm sao?
Nhưng hiện tại, tuy ta có thể nói tiếng người, nhưng vẫn chưa thể hóa hình. Nếu trực tiếp nói cho hắn biết… vậy chẳng phải là vạch trần thân phận yêu quái của ta sao?
Hắn sẽ sợ ta hơn so với đám người muốn tạo phản kia sao?
Cha ta nói, không phải người phàm nào cũng tốt như ông ấy, bảo ta ngàn vạn lần đừng dễ dàng tin tưởng người phàm.
"Tiểu Mao Đoàn… Tiểu Mao Đoàn!"
Tai ta giật giật.
Thính giác của yêu quái vô cùng nhạy bén, ta nghe thấy tiếng gọi có chút lo lắng của Cố Lễ từ cách đó mấy tòa cung điện và cơn mưa như trút nước.
Ngoài Cố Lễ ra, còn có tiếng cung nhân hô hoán: "Mao Đoàn đại nhân! Mao Đoàn đại nhân!"
… Mẹ kiếp!
Sợ người ta không biết cái tên xấu hổ của ta sao!
Ta vội vàng chạy về phía Cố Lễ, sau đó nhanh nhẹn nhảy lên một cái, lao thẳng vào lòng hắn.
"Hỗn xược!" Cố Lễ ôm ta, hiếm khi nổi giận với ta, giọng điệu có chút hoảng hốt không dễ nhận ra: "Chạy loạn cái gì? Người của Thái hậu muốn đánh c.h.ế.t ngươi đấy… gặp phải bọn họ thì làm sao bây giờ?"
Toàn thân ta đều ướt sũng, biến thành một con mèo ướt nhẹp, lúc này đang run rẩy chui vào cổ áo Cố Lễ. Nghe thấy lời Cố Lễ nói, động tác hai chân trước bám vào cổ áo hắn, một chân sau còn lại định nhân cơ hội đạp mạnh của ta khựng lại.
Bạo quân đang lo lắng cho ta…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/meo-con-nho-cua-bao-quan/chuong-7.html.]
Chóp đuôi ta khẽ lắc lư, sau đó theo thói quen dùng đầu cọ cọ vào cằm hắn.
"Meo ~"
"... Xin lỗi." Cố Lễ ôm chặt ta: "Có phải ngươi bị bọn họ dọa sợ nên mới chạy lung tung phải không?"
Hắn lẩm bẩm tự nói, không biết là đang nói với ta, hay là đang tự nói với chính mình: "Sau này sẽ không như vậy nữa… sẽ không bao giờ như vậy nữa."
Ta không hề nghi ngờ năng lực hành động của Cố Lễ, dù sao thì danh tiếng bạo quân của hắn cũng không phải tự nhiên mà có.
Nhưng ta không ngờ hắn lại ra tay nhanh chóng như vậy ——
Ngay trong ngày hôm đó, hắn đã đánh c.h.ế.t tất cả cung nhân liên quan, lại bắt bạch nguyệt quang đánh cho một trận. Thậm chí còn bất chấp sự phản đối của quần thần, hạ lệnh giam lỏng Thái hậu, thu hồi phần lớn quyền lực của bà ta.
Sau khi làm xong những việc này, đã đến ngày "hành động" mà người đàn ông mặc đồ đen nói.
Còn bốn canh giờ nữa là đến nửa đêm.
Ta lo lắng đi qua đi lại trên giường hắn.
"Sao vậy Tiểu Mao Đoàn?" Cố Lễ nhướng mày, lắc lắc cần câu mèo trong tay.
Ta nhìn Cố Lễ với ánh mắt thương hại.
Tên ngốc này.
Có người muốn tạo phản đấy, ngay trong nhà ngươi, núp dưới mí mắt ngươi mà ngươi cũng không biết…
Còn rảnh rỗi chơi đùa với ta!
Ta miễn cưỡng dùng móng vuốt gạt gạt, trong lòng suy nghĩ về chuyện tối nay.
Ta vẫn chưa nghĩ ra nên nói cho Cố Lễ biết hay không.
Cha ta là một bệnh nhân. Nguyên nhân khiến ông ấy bệnh tật như vậy là do bị người ta hạ độc. Lúc mẹ ta nhặt được ông ấy, ông ấy đã thất khiếu chảy máu, suýt chút nữa thì mất mạng.
Không biết mẹ ta đã nhìn ra được điều gì từ khuôn mặt bê bết m.á.u của cha ta, mà lại ngoạm ông ấy về động chữa trị. Sau đó, mới có ta.
Cha ta đã nhiều lần dặn dò ta, không thể tin tưởng người phàm…
Cùng một tộc còn có thể hãm hại lẫn nhau, huống chi là khác tộc?
Trời tối.
Ta không nhịn được nữa hít sâu một hơi, định dùng pháp thuật khống chế một cung nhân bất kỳ, mượn miệng hắn ta để nói cho Cố Lễ biết.
Chỉ là pháp thuật này rất khó, hơn nữa lại cực kỳ hao tổn pháp lực.
Nhưng mà, chắc là có thể gắng gượng khống chế được khoảng ba bốn nhịp thở… nhỉ?
Đúng lúc ta nhắm vào tiểu thái giám bưng bữa tối đến, âm thầm chuẩn bị thi triển pháp thuật, thì đột nhiên bên ngoài sáng rực.
"Có thích khách… bắt thích khách!"
"Quân phản loạn! Là quân phản loạn! Quân phản loạn đánh vào rồi!"
Ta kinh ngạc trừng lớn mắt.
… Vẫn chưa đến nửa đêm mà?
Tạo phản gì mà không có võ đức vậy! Rõ ràng đã nói là nửa đêm, sao lại hành động sớm thế!!!
Ta tức giận đến mức dậm chân, nhưng ngay sau đó, cơ thể đột nhiên lơ lửng trên không trung ——
Mộng Mộng
"Keng!"