Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MÈO CON NHỎ CỦA BẠO QUÂN - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-12-01 13:20:53
Lượt xem: 111

Ta vừa lắc lắc chuông một cách nhàm chán, vừa chờ các quan lui triều.

 

Chờ đến khi bọn họ rốt cuộc cũng tan triều, nối đuôi nhau đi ra, ta vội vàng ngồi xổm xuống, ra sức nhìn chằm chằm vào các vị đại thần đi ngang qua.

 

Nhưng tiếc là, không nhìn thấy ai giống cha ta cả.

 

Ngược lại là bị bạo quân nhìn thấy, tưởng ta đặc biệt đến chờ hắn, đuôi lông mày hiện lên ý cười, dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ chói mắt.

 

Ta bị nụ cười đó làm cho tim đập loạn nhịp, bối rối quay đầu đi chỗ khác.

 

Vốn dĩ ngồi xổm mấy ngày, xác định không có manh mối nào thì ta sẽ không đến nữa, nhưng đã tên phàm nhân này thụ sủng nhược kinh như vậy... vậy thì ta lại đến thêm mấy ngày nữa vậy.

 

Bạch nguyệt quang lại đặc biệt đến tìm ta.

 

Lúc bấy giờ ta đang nằm dài trên tường l.i.ế.m láp mông.

 

"Nhóc con, ngươi chính là sủng vật mà Lễ ca ca nuôi sao." Bạch nguyệt quang dịu dàng hỏi.

 

 Có lẽ do vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, sắc mặt nàng ta có chút tái nhợt. Nàng ta nhỏ giọng nói: "Sao ngươi lại không thích ta? Xuống đây chơi với tỷ tỷ được không?"

 

Mộng Mộng

Nàng ta cầm một con cá khô dụ dỗ, nhưng yêu quái nhạy cảm hơn động vật bình thường rất nhiều, ta nhanh chóng nhận ra sự chán ghét và oán hận ẩn sâu trong mắt nàng ta.

 

Ta cảnh giác đứng dậy, nhanh chóng lùi lại hai bước.

 

"Ngươi thật sự có thể hiểu được tiếng người sao?" Giọng Bạch nguyệt quang vẫn dịu dàng, tiến về phía ta: "Những lời ta nói lúc trước không có ý gì khác đâu, tỷ tỷ rất thích ngươi, tỷ tỷ muốn làm bạn với ngươi. Ngươi xuống đây, chơi với tỷ tỷ được không?"

 

Gió nhẹ thổi qua, ta ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trên người nàng ta, và... mùi cỏ bạc hà mèo nồng nặc hơn cả mùi thuốc.

 

Rõ ràng là nàng ta không có ý tốt, hơn nữa còn chuẩn bị kỹ càng.

 

Ta cố gắng kiềm chế xung động muốn lại gần nàng ta lăn lộn, chưa đợi nàng ta đến gần, ta đã quay đầu bỏ chạy.

 

Chạy được một đoạn, ta quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mùi cỏ bạc hà mèo nồng nặc trên người nàng ta đã thu hút một đám mèo khác trong cung.

 

Rất nhanh sau đó, đám mèo đã vây quanh bạch nguyệt quang...

 

Hiện trường mèo hút người quy mô lớn!

 

Lũ mèo hoang không có linh trí này hung dữ vô cùng. Bạch nguyệt quang bị sự nhiệt tình của chúng quấn lấy đến mức phát cáu, nàng ta hơi thô bạo từ chối, kết quả là mu bàn tay bị cào một nhát.

 

... Tự làm tự chịu.

 

Ta vừa cảm thán, vừa chạy một mạch về phía tẩm cung của bạo quân.

 

A Tô nói trong cung tranh đấu gay gắt lắm.

 

Hôm nay ta coi như là được mở mang tầm mắt.

 

Nhưng rất nhanh sau đó ta đã biết, so với những chuyện xảy ra sau này… thì chuyện này chỉ có thể coi là chuyện nhỏ nhặt.

 

Bạch nguyệt quang thế mà lại chạy đến chỗ Thái hậu cáo trạng, nói vết thương trên người nàng ta là do ta cào!

 

Thái hậu lập tức phái người đến bắt ta.

 

Bọn họ hung dữ cầm gậy gộc, còn nói Thái hậu không thể trơ mắt nhìn Cố Lễ sai lầm thêm nữa, muốn thay Cố Lễ "đạo làm vua"!

 

Cố Lễ không có ở đây, Tiểu Thuận Tử hoảng hốt, vội vàng sai người chặn cửa lớn tẩm cung lại, không cho bọn họ xông vào, đồng thời phái người đi bẩm báo cho Cố Lễ.

 

"Mao Đoàn đại nhân, ngài đừng sợ." Tiểu Thuận Tử ngồi xổm trước mặt ta an ủi: "Bệ hạ sẽ không để bọn họ bắt nạt ngài đâu!"

 

Tuy nói như vậy, nhưng Tiểu Thuận Tử vẫn lo lắng đến mức toát cả mồ hôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/meo-con-nho-cua-bao-quan/chuong-6.html.]

Thái hậu lại dám điều động cả thị vệ. Nợ mới nợ cũ, bà ta nhất định là muốn g.i.ế.c ta!

 

Ta dùng móng vuốt vỗ vỗ mu bàn tay hắn ta an ủi, giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng bất an.

 

Ta chỉ là thế thân cho một con mèo phàm thôi...

 

Lại còn "cào" bạch nguyệt quang của Cố Lễ.

 

Cố Lễ... sẽ tin ta sao?

 

Cố Lễ cả đêm không về.

 

Hai ngày nay hắn hình như rất bận, nhưng cho dù có bận đến mấy cũng chưa từng có chuyện hắn vắng mặt qua đêm như vậy.

 

Ta nghe được từ chỗ các cung nữ trong cung, bạo quân không phải là con ruột của Thái hậu, quan hệ mẹ con hai người rất gượng gạo. Thái hậu có ý muốn để cháu gái ruột của mình - bạch nguyệt quang làm Hoàng hậu, nhưng Cố Lễ lại không đồng ý.

 

Mà sự tồn tại của ta, trong mắt Thái hậu, có lẽ chính là một chướng ngại vật trên con đường trở thành Hoàng hậu của bạch nguyệt quang.

 

Ta nghe đến đây, lập tức trợn trắng mắt.

 

Ta thật sự phục bà già Thái hậu này rồi!

 

Nếu bạo quân thực sự muốn cưới bạch nguyệt quang, thì ta - một con mèo vô tội có thể ngăn cản được sao?

 

Nếu Cố Lễ nhất quyết không tha thứ cho bạch nguyệt quang, thì trừ khử ta rồi hắn sẽ tha thứ cho nàng ta? Có thể cưới nàng ta?

 

Ta tức giận đến mức đầu bốc khói, hận không thể xông thẳng đến chỗ Thái hậu tặng cho bà ta một trận mèo quyền.

 

Chỉ tiếc là ta không sử dụng pháp thuật thì e rằng sẽ không đánh lại bà ta, mà sử dụng pháp thuật làm người bị thương... lỡ như dính phải nhân quả, mang theo sát khí, thì sau này tu luyện sẽ càng thêm nguy hiểm. Muốn sống sót, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

 

… Vậy chẳng phải là sẽ bị lão đạo sĩ cầm kiếm gỗ đào truy đuổi sao!

 

Ta nóng ruột đi qua đi lại trong tẩm cung.

 

Hay là… ta chạy trốn trước?

 

Đã quấy rầy Cố Lễ lâu như vậy, còn gây ra nhiều rắc rối cho hắn như vậy, cũng đến lúc nên rời đi rồi.

 

Ta đặc biệt niệm thêm mấy đạo thuật an thần trên long sàng của hắn, bao quanh cả chiếc giường, đủ để hắn trụ vững được một thời gian. Đợi sau khi tìm được cha mẹ, ta sẽ hỏi mẹ ta xem có cách nào giải quyết triệt để chuyện này không.

 

Cuối cùng, chiếc chuông vàng nhỏ được đặt nhẹ nhàng dưới gối hắn.

 

Tạm biệt, Cố Lễ.

 

Cảm ơn ngươi vì những con cá khô.

 

Lần này ta sử dụng pháp thuật tàng hình, tránh né đám ám vệ, một đường ung dung rời khỏi tẩm cung.

 

Chỉ là ta không ngờ…

 

Thời điểm lựa chọn bỏ trốn lại không đúng lúc, trên trời đột nhiên đổ mưa.

 

Ta học nghệ không tinh, không biết pháp thuật che mưa. Cứ thế chạy nhanh trong mưa, bộ lông trắng muốt rất nhanh đã ướt sũng.

 

Ta chỉ đành tạm thời chạy vào một cung điện hoang phế bên cạnh trú mưa, chờ mưa tạnh rồi tính tiếp.

 

"Không biết Cố Lễ nghĩ như thế nào nữa, mẫu hậu rõ ràng đã đồng ý gả Uyển Nhi cho hắn rồi, vậy mà hắn lại không chịu đồng ý!"

 

Một giọng nói u ám vang lên từ trong cung điện hoang phế.

 

Động tác phủi nước của ta khựng lại.

 

Loading...