Mẹ Chồng Thích Làm Loạn, Tôi Lấy Độc Trị Độc - 6
Cập nhật lúc: 2024-11-29 00:06:37
Lượt xem: 1,098
Sau khi xuất viện, khi bố chồng và Cố Lê Mạn không có ở nhà, mẹ chồng chẳng buồn giữ bộ mặt "hiền thục" nữa. Trước mặt tôi, bà ta thoải mái bày tỏ sự yêu thương dành cho Bạch Tây Tây.
Mỗi lần tôi xuất hiện, bà ta đều châm chọc mỉa mai. Chẳng hạn như bây giờ, bà ta nằm ườn trên ghế sofa, không quên xỉa xói tôi:
"Lâm Niên, nhìn Tây Tây xem. Một người thì là trời, một người thì là đất. Bảo sao Thẩm Hạo không thích cô."
Tôi không thèm ngẩng đầu lên, đáp thẳng:
"Đương nhiên không thể so sánh. Một bảo mẫu thì làm sao so với tôi? Hay ý bà là con trai bà chỉ thích bảo mẫu, giống như chồng bà ngày xưa?"
"Lâm Niên! Cô tin tôi xé nát miệng cô không?"
Mẹ chồng đau đến nghiến răng, nhưng vẫn không quên trừng mắt nhìn tôi.
"Phải đấy, chị nói chuyện kiểu gì thế? Không giữ nổi chồng mà còn trách anh ấy thích người khác."
Bạch Tây Tây cười đắc ý nhìn tôi.
Tôi chỉ biết im lặng cạn lời!
Hai người này đúng là cùng một ruột, đều lấy việc làm tiểu tam làm niềm tự hào. Thảo nào lại tụ tập được với nhau.
Tôi lười đôi co với họ, dù sao một lát nữa, họ sẽ chẳng cười nổi.
Tôi bưng chén chè nấm tuyết vừa nấu, ung dung ngồi ở ban công tầng hai, chuẩn bị xem trò vui.
Tôi vừa ăn xong, Thẩm Hạo đã nổi giận đùng đùng bước vào nhà.
Vừa vào, anh ta liền ném một xấp ảnh thẳng vào mặt Bạch Tây Tây, quát lớn:
"Cô bị ngốc à? Sao lại đưa mấy tấm ảnh này cho người ngoài xem?"
Bạch Tây Tây bị ném đến ngơ ngác. Nhìn thấy nội dung trong ảnh, mặt cô ta lập tức tái mét, ngồi sụp xuống đất.
Thế mới nói, làm người đừng quá kiêu ngạo.
Cô ta tưởng rằng sắp được gả vào nhà họ Thẩm làm thiếu phu nhân, nên vênh váo khoe khoang với đám bạn bè.
Ngay cả ảnh riêng tư của hai người cũng đem ra khoe. Giờ bị người ta lấy đó để tống tiền, trách được ai?
"Em sai rồi, Thẩm Hạo! Khi đó em uống say quá, lại bị đám bạn khốn nạn kích động, nên mới đưa ảnh cho họ xem. Em không cố ý!"
Bạch Tây Tây quỳ xuống khóc lóc, nước mắt nước mũi tèm lem.
Nhưng Thẩm Hạo chẳng chút thương xót, đá thẳng vào người cô ta:
"Câm miệng! Cô suýt hại c.h.ế.t tôi rồi! Mau thu dọn đồ đạc, cút khỏi đây!"
"Không! Đừng đuổi em! Em biết lỗi rồi!"
Bạch Tây Tây liên tục van xin, thậm chí quay sang cầu cứu mẹ chồng.
Nhưng vừa nhìn thấy những tấm ảnh, mẹ chồng đã tuyên án cho cô ta. Bà lập tức túm lấy tóc cô ta, chửi ầm lên:
"Đồ khốn nạn! Tôi cứ tưởng cô là người an phận, hóa ra cô cũng chỉ vì tiền. Tôi cưu mang cô, vậy mà cô báo đáp tôi thế này? Tôi đánh c.h.ế.t cô!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/me-chong-thich-lam-loan-toi-lay-doc-tri-doc/6.html.]
Dù đang bị thương, mẹ chồng vẫn đánh Bạch Tây Tây không chút nương tay.
Còn Thẩm Hạo chỉ đứng nhìn, không nói một lời.
8
Nhưng Bạch Tây Tây đâu phải người chịu bị đánh mà không đánh trả?
Thấy mẹ chồng trở mặt nhanh như vậy, cô ta chẳng buồn đóng vai "bông hoa trắng" hiền lành nữa.
Ngay lập tức lao vào đánh nhau với mẹ chồng:
"Đồ đàn bà già! Tôi cho con trai bà ngủ không công bao lâu nay, giờ xảy ra chuyện các người định đá tôi đi? Đừng hòng!"
Nhất Phiến Băng Tâm
"Nếu không đưa cho tôi 5 triệu, tôi sẽ tố cáo con trai bà cưỡng h.i.ế.p tôi, để nó vào tù mà bóc lịch!"
Bạch Tây Tây như phát điên, vừa đánh vừa hét. Thẩm Hạo vội lao vào bảo vệ mẹ mình, thế là cả ba người nhào vào đánh nhau loạn xạ.
Mãi đến khi bố chồng và Cố Lê Mạn bước vào, trận chiến mới tạm dừng.
Vừa nhìn thấy Thẩm Hạo, bố chồng lập tức tát thẳng vào mặt anh ta hai cái:
"Mày với mẹ mày đúng là đồ ngu! Ngu còn chưa đủ, còn mang thêm một đứa ngu hơn vào nhà. Làm thế vì sợ tao sống quá lâu hả?"
Thẩm Hạo ôm mặt, không dám nói một lời. Bạch Tây Tây và mẹ chồng cũng bị dọa cho im bặt, không dám cử động.
"Giờ đây, cổ đông trong công ty kéo nhau đến đòi tính sổ, giá cổ phiếu rớt liên tục, chúng nó còn muốn phế tao khỏi vị trí chủ tịch. Tao bị chúng mày hại thê thảm rồi!"
Bố chồng càng nói càng giận, đá mẹ chồng mấy cái.
Không biết Bạch Tây Tây lấy đâu ra can đảm, lại thử thương lượng với bố chồng:
"Cho tôi 5 triệu! Nếu không, tôi sẽ để con trai ông ngồi tù!"
Cô ta vừa dứt lời đã ăn ngay hai cái tát trời giáng, ngã sõng soài xuống đất.
"Mày còn dám đòi tiền tao? Tao không g.i.ế.c mày đã là phúc đức cho mày rồi! Đừng nói 5 triệu, một xu tao cũng không đưa. Mày muốn gửi nó vào tù thì cứ làm đi!"
Nghe vậy, cả Thẩm Hạo và mẹ chồng đều hoảng hốt, quỳ xuống cầu xin.
"Bố ơi, bố không thể làm vậy với con! Con là con trai ruột của bố, là đứa con trai duy nhất mà!"
"Ông ơi, chúng ta chỉ có một đứa con trai, ông không thể mặc kệ được!"
Mẹ chồng vừa khóc vừa rơi nước mũi, bám lấy bố chồng mà cầu khẩn.
Đột nhiên, Thẩm Hạo như nghĩ ra điều gì đó. Anh ta bật dậy, chỉ tay về phía tôi:
"Niên Niên! Trong bụng em còn con trai của anh! Em nỡ để con vừa sinh ra đã không có bố sao?"
Nói xong, anh ta loạng choạng chạy lên lầu, kéo tôi xuống dưới, lôi đến trước mặt bố chồng:
"Bố xem! Bụng Niên Niên đã to thế này rồi, sao có thể để nó không có bố được?"
Tôi không nhịn được, đảo mắt một vòng.