Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MẠC QUỶ PHONG VĂN - Chương 9: Trốn Chạy

Cập nhật lúc: 2024-07-30 18:58:46
Lượt xem: 1

Hai người vừa ra khỏi cửa chính, cũng là lúc bác Hiên rút được mười đầu ngón tay lên, gầm lớn đuổi theo.

          Dù thân hành nghề tang ma đã tên dưới bốn mươi năm, quỷ sự gặp phải cũng không ít, nhưng nhìn thấy bác Hiên rũ rượi chạy đến thì chú Chín cũng không tránh khỏi hoảng sợ.

          “Làm gì có cái xác nào hoá thi lại linh hoạt như vậy!?”

          Vừa nói xong, bác Hiên nhìn thấy hai người vẫn còn đứng bên ngoài đã gầm lớn lên, sau đó toang nhảy ra ngoài.

          Cũng lúc này, lá phù lục mang chữ Trấn bằng chữ Nôm do Mạc Danh viết xuống ban đầu đã phát huy tác dụng, nó loé sáng thành một tia lam quang, đánh thẳng lên người của bác Hiên, khiến bác ta ngã rạp xuống sàn nhà, rên rỉ đau đớn.

          “Trấn Trạch Phù được văn khí gia hộ!?”

          Chú Chín kinh ngạc nhìn Mạc Danh, nhưng mà cũng không nói gì thêm, muốn nhân cơ hội kéo cậu chạy trốn, nhưng lại bị cậu dứt khoác lắc đầu.

          “Cháu biết bác có cách để bác Hiên không tìm được cháu, nhưng nếu như vậy thì những người còn sống nhà bác Hiên cũng sẽ chết, sau đó sẽ đến người dân trong trấn Phủ Tây!”

          Mạc Danh vừa nói, vừa nhặt lên cây trúc quân tử, quay đầu nhọn của cây trúc về phía cổ tay mình.

          “Mục tiêu của bác Hiên chính là cháu, chỉ có uống m.á.u tươi của cháu, ăn hồn phách của cháu thì bác ta mới có thể thoã mãn oán khí trong lòng!”

          Phốc!

          Cậu đ.â.m trúc vào tay, m.á.u tươi túa ra, từng giọt rơi xuống.

          Cương thi mẫn cảm nhất với mùi máu, đặc biệt là m.á.u của những người như Mạc Danh. Bác Hiên sau cơn đau đớn liền nhoài người đứng dậy, ánh mắt của bác ta khi nhìn Mạc Danh giờ lại có thêm vẻ thèm thuồng khó tả.

          “Cháu muốn dụ cái xác này rời khỏi đây? Nhưng đi đâu?”

          Mạc Danh nhìn m.á.u trên tay, lại nhớ đến quẻ Hung ở đình Thành Hoàng ban chiều. Cậu cười khổ.

          “Cháu không biết, nhưng càng xa càng tốt!”

          Dứt lời, cũng là lúc lá Trấn Trạch Phù trên cửa nhà hết tác dụng, bác Hiên như thú dữ xổ lồng, lao về phía Mạc Danh.

          Cậu cũng lập tức quay lưng, chạy ra khỏi nhà.

          Hiện tại chỉ mới hơn bảy giờ tối, người trong trấn vẫn còn chưa ngủ. Mạc Danh không muốn để cảnh tượng này bị quá nhiều người nhìn thấy, cậu thầm chọn hướng rời trấn mà có ít người nhất, sau đó cắm đầu chạy.

          “Khôn ở đâu? Sinh cơ ở hướng nào…”

          Danh vừa chạy, vừa nhở lại lời của ông Tám Miếu ở đình Thành Hoàng, vừa suy diễn hướng của quẻ Khôn. Nhưng khổ nổi trời tối quá, lại thêm bác Hiên bám sát phía sau, cậu không có thời gian dừng lại để suy nghĩ.

          Mỗi một bước chân vụt qua bóng tối, trong đầu của Mạc Danh lại xuất hiện những hình ảnh chập chờn mờ ảo, giống như năm đó vượt rừng Tây Bắc.

          Những cái tên lướt qua đầu Mạc Danh, bước chân cậu dần chậm lại, bàn tay vô thức đưa lên nắm vào không khí trước mặt, muốn nắm lại những mảnh ký ức vụn vỡ năm xưa.

          Bác Hiên từ phía sau đuổi đến, cái miệng lớn há rộng cắn mạnh xuống bả vai của Danh, cơn đau thấu xương truyền đến làm cậu lấy lại phần nào thanh tỉnh, cậu dùng một tay chụp lấy cổ họng của bác Hiên, tay còn lại đưa lên miệng mình cắn đầu ngón giữa.

“Mạc thanh bạch phát hồi minh nguyệt,

Chư tà bách quỷ bái tôn nghiêm!”

“Mượn m.á.u của ta, tẩy uế bách tà!”

Cao Tiên Sinh

          Người viết văn quanh năm được chữ viết uẩn dưỡng, tu thân dưỡng đức tạo nên văn cách(*), hôm nay Mạc Danh muốn huỷ văn cách của mình, dùng tinh khí thuần khiết nhất tẩy đi thi sát khí, oán niệm trên người bác Hiện.

(*) văn cách: văn trong văn chương, cách trong cốt cách.

          Cậu bắt ngón tay dính m.á.u thành kiếm chỉ quyết, chỉ thẳng vào giữa mi tâm của bác Hiên, cắn răng niệm chú.

          Nhưng mà, vào thời khắc văn cách chuẩn bị nổ toang, một tiếng thét từ phía bên cạnh vang lên chói tai. Chú Chín từ trong bóng tối đẩy theo chiếc xe cút kít lao thẳng ra ngoài, trên xe chở một cỗ quan tài màu đen tuyền, đ.â.m thẳng vào người của bác Hiên, khiến bác ta như diều đứt dây bay ra ngoài, t.h.i t.h.ể đ.â.m ngã một hàng tre dại ven bìa rừng.

          “Không được huỷ văn cách!”

          Chú Chín hô lớn, sau đó nhảy đến trước người Danh, rút một sợi chỉ đỏ Thiên Trường quấn quanh hai đầu ngón tay đang bắt ấn kiếm chỉ của cậu, khoá chặt lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mac-quy-phong-van/chuong-9-tron-chay.html.]

          Lúc này, lão Mộc cũng đi đến, nhìn về phía bác Hiên đang lồm cồm bò dạy ở phía xa, căng thẳng.

          “Đây không phải thi biến bình thường. Oán khí nhiễm quá nặng, hoá thành sát thi. Kể cả có sử dụng kinh văn siêu độ cũng không thể một sớm một chiều trừ diệt được.”

          Chú Chín rút từ trong quan tài ra một cây côn đen tuyền, Mạc Danh ngửi mùi từ cây côn toả ra, nhíu mày.

          “Côn được làm từ gỗ đào bị sét đánh!”

          “Không sai, mấy lão huyền nhân đạo sĩ thích dùng kiếm, còn chú mày chỉ có một cây côn này. Tới đứa nào, tao đập bể đầu đứa nấy!”

          Lão Mộc chỉ về phía cỗ quan tài, nói.

          “Thư sinh trói gà không chặt, hiện tại cứ để cho hai lão già chúng ta đi! Sắp tới, cậu Danh nên trốn vào trong quan tài thì hơn!”

          Chú Chín cũng gật đầu với cách làm này.

          “Nhưng mà…”

          Không để Danh nói dứt lời, chú Chín liền dùng cây côn đánh thẳng vào gáy của cậu, trước lúc thiếp đi Danh còn nghe lời của hai người loáng thoáng nói vọng tới.

          “Tổ bà nó, lão già kia sao giờ còn chưa tới… không có lão thì ai trừ được con sát thi này đây!”

          Đợi đến lúc nắp quan tài đóng lại, Mạc Danh dần chìm vào trong mê ảo.

          …

          Rầm!

          Mạc Danh giật mình tỉnh lại, cỗ quan tài tựa như bị vật gì đó bên ngoài đập mạnh vào phát ra tiếng động lớn, sau đó là một đợt chao đảo lắc lư khiến cậu trong cơn mơ màng nhanh chóng tỉnh lại.

          Rầm rầm!

          Cỗ quan tài nặng nề rơi xuống đất, cả người Mạc Danh sốc nảy mấy lần, phần lưng đập vào vách quan tài đau nhức một đợt.

          Đồng thời, ở bên ngoài vang lên tiếng thét chói tai quen thuộc.

          “Con bà nó, m.á.u chó mực không ăn thua rồi!”

          Chú Chín tay cầm can m.á.u mực đã rỗng tuếch lách người sang một bên, t.h.i t.h.ể của bác Hiên được đà đ.â.m mạnh vào cỗ quan tài đang giấu Mạc Danh bên trong rồi bật ngược trở ra.

          Lão Mộc tay cầm một sợi chỉ thiên trường quấn quanh hai tay của bác Hiên hòng muốn khống chế bác ta, nhưng lại bị vật ngược ra ngoài, đồng thời còn bị móng tay của sát thi cào một vết dài trước ngực, m.á.u tươi chảy ra ngoài lập tức xì xèo chuyển thành màu đen.

          “Cố chạy thêm chút nữa, sắp đến huyền quan của nhà họ Vũ rồi!”

          Trong mắt những người làm nghề tang lễ như lão Mộc hay chú Chín, thì nhà họ Vũ giống như mây bay trên trời, không cách nào chạm đến được. Nếu không phải bởi vì người nằm trong quan tài là hậu duệ cuối cùng của nhà họ Mạc, thì bọn họ cũng sẽ không liều mình đưa cậu chạy trốn dưới sự truy sát của sát thi.

          Bởi vì trên người Mạc Danh đang chảy dòng m.á.u của nhà họ Mạc, nhà họ Vũ không thể nhắm mắt làm ngơ.

          Gia viên họ Vũ nằm ở bìa rừng phía bên kia trấn Phủ Tây, hiện tại còn phải băng ra một rừng tre mới đến nơi.

          Lão Mộc cùng chú Chín một trước một sau, đẩy chiếc xe kéo quan tài băng qua đường mòn.

          Bởi vì di chuyển không ngừng, m.á.u nơi n.g.ự.c của lão Mộc không được băng bó nên cứ thế rơi tí tách suốt dọc đường, bác Hiên hoá thành sát thi khát máu, cứ thể đuổi sát theo phía sau.

          Rào… ràooo…

          Hàng tre già đung đưa không ngớt, dường như chúng cũng muốn chặn lại con sát thi phía sau, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ đành đung đưa kẽo kẹt làm hai người đề phòng.

          Chú Chín thoáng quay đầu, nhìn thấy bác Hiên đã đuổi sát phía sau, chú nghiến răng, đẩy chiếc xe kéo quan lao lên phía trước rồi thuận đà rút cây côn đào của mình ra, nghiên người đ.â.m mạnh về phía sau.

          Lão Mộc quay đầu nhìn lại, côn thức của chú Chín đã bổ xuống.

          “Không Tiên?! Không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy Côn pháp Tây Sơn tại nơi này!”

          Thế Côn Không Tiên vừa ra, tiếng xé gió vun vút vang lên, cổ của bác Hiên bị đập nghẹo sang một bên, sát thi tuy có cơ thể cứng rắn nhưng sau một chiêu bị đập ngã xuống đất, tranh thủ cho lão Mộc cùng chú Chín một đoạn thời gian ngắn.

          “Đừng nói nhiều, mau đưa cậu Danh thẳng đến nhà họ Vũ!”

Loading...