Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MẠC QUỶ PHONG VĂN - Chương 8: Hoạ Sát Thân

Cập nhật lúc: 2024-07-30 18:58:18
Lượt xem: 4

Trời chiều buông xuống, tà dương nhường chỗ cho ám dạ lên ngôi.

          Đàn quạ đảo nghiêng giữa trời, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu quang quác khiến người dân trong trấn nghe thấy mà rợn người.

          Như lệ thường sau mỗi cuộc đưa tang, ông Chín tắm bằng rượu nấu cùng bưởi để tẩy uế cũng như âm khí trong cả ngày cận kề người chết.

          Ông vừa từ cái giếng sau nhà bước ra, đã nhìn thấy Hồng hớt hải chạy đến, mặt tái mét.

          “Sao không ở nhà chăm sóc mẹ mày, còn chạy sang đây làm gì thế?”

          “Chú Chín, chú có mấy triệu đấy không? Cho cháu vay một ít…”

          Chú Chín nghĩ trong đầu, đám tang vừa mới xong, theo lẽ thì dăm ba triệu đấy chỉ cần mở thùng phúng điếu là có, làm gì ngặt đến nỗi khiến thằng Hồng hớt hãi chạy sang đây mượn tiền, bèn hỏi.

          “Xảy ra chuyện gì rồi? Nhưng mà mày cần bao nhiêu mới được?”

          “Tám triệu, lão Mộc đến đòi tiền quan tài, nhưng mà… nhưng mà…”

          “Nhưng nhị cái gì? Sao lại không có tiền trả cho lão Mộc? Lẽ nào bà con trong trấn đi phúng điếu không đủ?”

          Nhìn thấy Hồng ấp úng, chuyện đám tang của ông Hiên vốn đã xuất hiện nhiều chuyện lạ, ngay cả người viết cáo phó như Mạc Danh cũng dính phải khí đen trên ấn đường, ông Chín càng thận trọng gặn hỏi anh Hồng.

          Vốn chuyện xấu trong nhà Hồng chẳng muốn mang ra ngoài làm gì, nhưng đến nước này thì không thể không nói thật.

          Từ sau khi hạ táng cha mình là ông Hiên, thì trở về nhà Hồng đã không thấy thằng Huy em trai mình biến mất tăm, hỏi ai cũng chẳng biết tung tích của nó. Nhìn về phía linh đường trống rỗng, Hồng thấy thùng phúng điếu để trên bàn cũng không cánh mà bay.

          Nhớ lại việc tối qua nó đã một lần lén trộm tiền phúng điếu, Hồng run rẩy kiểm tra lại camera bắt trước sân với trong nhà, phát hiện sau khi đoàn đưa ma rời đi không bao lâu, thằng Huy một mình quay lại nhà trộm thùng phúng điếu mang thẳng ra ngoài.

          “Thằng bất hiếu!”

          Chú Chín không nhịn được mà chửi đổng một tiếng, mặt ông đỏ phừng. Nhưng rồi nhanh chóng nhịn xuống, ông vội nói.

          “Người làm tang ma như chú hay lão Mộc cũng có âm luật riêng, đặc biệt là đối với quan tài người chết. Tiền quan tài có thể không lấy trước, nhưng nhất định phải thanh toán ngay trong ngày quan tài hạ huyệt, bằng không gia chủ nhất định sẽ gánh hoạ lớn!”

          “Lão Mộc nấn ná tại nhà con cũng chỉ vì muốn tốt cho gia đình con thôi, tám triệu bạc tiền quan tài đối với lão, cũng chẳng đáng bao nhiêu đâu!”

          Nói rồi, chú Chín nhanh chóng vào nhà lấy ra thương lượng với vợ mình, rồi mang ra đúng tám triệu, dúi vào tay của Hồng.

          “Đây, con mau mang về trả cho lão Mộc, rồi sau đó đến trước mộ của cha mình dâng hương thứ lỗi, nhanh lên kẻo chuyện lại không hay!”

          Nhìn Hồng hớt hải đến lại tất tả ra về, trong lòng chú Chín bất giác xuất hiện dự cảm không lành. Nhớ đến ấn đường đầy khí đen của Mạc Danh, chú cầm theo một hủ muối trong nhà rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

          “Ông nó, đi đâu đấy? Không ở nhà ăn cơm chiều sao?”

          “Khôngg, bà nó ăn trước đi, tôi sang nhà thằng Danh tí rồi về ngay!”

          Bà Chín nhìn mâm cơm hãy còn nóng hổi, rồi nhìn bóng lưng người bạn đời dần khuất sau ngõ nhỏ, chẳng hiểu sao trong lòng bất giác có dự cảm không lành.

          Lòng Mạc Danh u ám, cậu nặng nề thả bước trên con đường quen thuộc, bóng lưng bị bóng tối nuốt chửng, mãi cho đến khi đến hàng trúc quân tử trước nhà mới dừng lại.

          Cổng vào nhà vẫn còn đóng, mà cửa chính giữa nhà lại mở toang, ngay cả gian văn phòng tứ bảo bên cạnh cũng là một mảng lộn xộn không thôi.

          Mạc Danh vươn tay bẻ một thanh trúc quân tử, rồi sau đó để tránh gây ra động tĩnh, cậu nhảy qua hàng rào chè tàu vào sân.

          Rào rào…

          Hàng trúc quân tử không gió mà đung đưa xào xạc, như muốn đưa ra lời nhắc nhở cuối cùng đến Mạc Danh – chủ nhân của căn nhà, cũng là hậu nhân cuối cùng của nhà họ Mạc.

Cao Tiên Sinh

          Gian phòng khách tối om, tất cả đèn đường bên ngoài hắt vào đều bị bóng tối nuốt trọn.

          Bước lên bậc thềm, một cơn gió lạnh buốt từ trong nhà thổi ngược trở ra, khiến mái tóc bồng bềnh của Mạc Danh đung đưa phủ mắt.

          Vừa vào nhà, cậu liền tức thời dùng bút lông viết nhanh lên giấy tuyên có sẵn trong nhà một chữ Trấn theo lối Nôm cổ, rồi đính thẳng lên cửa chính.

          Cách đây chưa đầy hai giờ đồng hồ, khi cậu rời khỏi thì căn nhà vẫn thơm mùi đàn hương, mùi mực cùng sách giấy cũ kỹ. Nhưng hiện tại âm phong quét qua, toàn bộ các gian đều ngập tràn mùi hôi thối, tanh tưởi đến mức cậu phải dùng một tay che lấy mũi mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mac-quy-phong-van/chuong-8-hoa-sat-than.html.]

          Càng vào sâu trong nhà thì không gian càng trở nên tối tăm, chướng khí mịt mù làm cậu suýt chút không nhận ra đây chính là nhà của mình.

          Bước ngang qua phòng thờ, cậu thấy ba nén hương trên đó đã gãy mất một cây, hai cây còn lại cũng một cháy một tắt.

          Cậu nuốt nước bọt, vươn tay lấy cây đèn dầu trên bàn thờ, rồi cẩn thận đi vào sâu hơn.

          Bên trong nữa là thư phòng của các đời gia chủ nhà họ Mạc, hiện tại cũng là nơi Mạc Danh làm việc.

          Dừng chân ngoài cửa, bên trong thư phòng lập tức truyền đến tiếng loảng xoảng của đồ vật rơi vỡ.

          Rầm!

          Mạc Danh vung chân đạp mạnh cánh cửa phòng, cho dù đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình, cậu điếng hồn c.h.ế.t trân.

          Cậu dùng bật lửa đốt lên đèn dầu, ánh lửa le lói xua bóng tối lùi ra một khoảng, chiếu lên gương mặt đầy giòi bọ của người đối diện.

          Theo vô thức, Danh lùi về phía sau, bờ môi mấp mấy.

          “Bác Hiên…”

          Mảng thịt nơi gò má của người nọ vốn đã chết… rơi xuống nền nhà, khoảng lặng giữa hai người cũng đột ngột kết thúc bằng một tiếng gào chói tai như pha lê vỡ từ cuống họng của bác Hiên.

          “Hốngggg!”

          Hốc mắt giờ chỉ còn lại một màu đen kịt tối tăm trừng lên, như dã thú nhìn thấy con mồi, bác ta lao đến vồ mạnh lấy Mạc Danh.

          Cũng may vừa rồi cậu mới lùi bước, nên khi bác Hiên lao đến cậu liền theo đà đó lách người, chạy ngược ra phía sau nhà.

          Chiếc đèn dầu trong tay cũng theo đó là lung lắt dữ tợn, thỉnh thoảng còn hắt lên gương mặt đầy gân đen xanh, tuy mơ hồ nhưng vẫn thấy được một ít giòi bọ rung rúc bên dưới từng mảng da tái nhợt.

          Như một quan niệm cố hữu, thư sinh vốn trói gà không chặt, Mạc Danh chạy chưa được mười bước, liền bị bác Hiên ở phía sau nhảy chồm tới vồ thẳng vào bả vai, khiến cậu ngã nhào xuống dưới nền nhà.

          Chiếc đèn dầu rơi vỡ loảng choảng, dầu hoả loang ra, lửa theo đó hừng hực bốc lên, chiếu sáng một mảng nhà.

          Tình trạng của bác Hiên hiện giờ, Mạc Danh đã từng đọc qua trong thư tịch cổ của gia tộc.

          “Sát khí nhập thể, đội mồ sống dậy, linh thức không còn, không sống cũng chẳng chết, g.i.ế.c người mình oán, đấy là thi biến!”

          Trạng thái của bác Hiên hiện tại, chính là hoá thi rồi!

          Cương thi đao kiếm không nhập, chỉ có phù lục của huyền nhân hoặc thiên lôi giáng xuống mới có thể đánh c.h.ế.t cương thi. Nhưng tình hình của Mạc Danh hiện tại, gấp đến độ chẳng có cơ hội cầm bút lông trải giấy tuyên để vẽ phù lục.

          Bác Hiên nhảy qua lửa, chộp về phía cậu.

          Mạc Danh lúc này đã chẳng cách nào tránh được nửa, cậu dùng một tay đỡ lấy cổ bác Hiên không để bác ta cắn xuống, một tay còn lại quờ quạng muốn tìm vật đập lùi đối phương.

          Nhưng phàm là xác c.h.ế.t hoá thi, cho dù là người sức dài vai rộng cũng chưa chắc là đối thủ, huống hồ gì Mạc Danh chỉ là một tác giả, thư sinh bình thường.

          Pháp lực không thể sử dụng, miệng bác Hiên hạ sát đến mặt cậu, cả hai cách nhau chưa đầy một gang tay.

          Ở khoảng cách này, Mạc Danh có thể thấy rõ từng con giòi bọ lúc nhúc, từng con trùng lổm ngổm trên mặt bác Hiên, thậm chí có con còn bò từ hốc mắt bên trái sang hốc mắt bên phải, rồi rơi xuống mặt của cậu.

          “Phì!”

          Mạc Danh lắc mình tránh con trùng, đồng thời cũng sơ xuất tạo cơ hội cho bác Hiên vươn tay, bàn tay gầy guộc nhưng móng tay lại nhọn hoắc, đ.â.m một cú chí mạng xuống họng cậu.

          “Mau tránh!”

          Tim đập mạnh, tưởng chừng như mình không cách nào thoát được, thì chú Chín không biết từ đâu chạy ra, nắm áo kéo cậu trượt ra ngoài.

          Về bác Hiên, ngón tay đ.â.m sâu xuống chỗ vừa rồi Mạc Danh vừa ngã, nhất thời chưa rút ra được.

          “Chú… Chín…?”

          “Chạy mau!”

          Không có thời gian giải thích, cả hai người đều hướng về cửa chính tìm đường thoát thân.

Loading...