Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MẠC QUỶ PHONG VĂN - Chương 5: Thỉnh Thành Hoàng

Cập nhật lúc: 2024-07-30 18:56:32
Lượt xem: 2

          Mạc Danh từ nhà vội đến, nhìn thấy tờ cáo phó đang chuẩn bị rơi xuống sân nhà, cậu hét lớn muốn anh Hồng giữ chặt nó trên tường, nhưng mà đã quá muộn.

          Giây phút anh Hồng chạy vào trong linh đường, cũng là lúc gió lớn nổi lên, thổi những lá cờ tang chiêu hồn quanh nhà bay lên phần phật, những cây xoài, cây mít mà ngày ông Hiên còn sống vun trồng phát ra tiếng xào xạc, đung đưa dữ tợn như có ma quỷ đứng trên đấy mà rung lắc.

          Mà điều làm Mạc Danh sợ nhất, đó chính là ở trước cổng, đôi Quỷ Trùng giải ông Hiên về đứng đấy, xích sắt quấn vào hai tay, hai chân và cổ của ông ta, ánh mắt của chúng từ trắng xám chuyển thành đỏ rực, nhìn chằm chằm vào trong nhà, rõ là đang muốn đòi mạng.

          Một tên Quỷ Trùng vung lên cây roi đen kịt, nhắm vào tấm lưng của ông Hiên đánh xuống.

          Tiếng chát đinh tai vang lên, Mạc Danh có thể thấy được m.á.u quỷ trên lưng ông ta túa ra bay ngược về sau, chỉ là chưa kịp rơi xuống đất đã tán đi đâu mất.

          “Nói, ai là vợ mày?”

          Chát!

          “Khai! Thằng nào là con trai mày?”

          “Nói mau! Chỉ cần mày chỉ mặt điểm tên, tao sẽ cho cả nhà mày đoàn viên cùng nhau!”

          Quỷ Trùng cứ hỏi một câu lại đánh xuống một roi, cả người ông Hiên vặn vẹo trước cửa nhà mình, cơn đau khiến ông phát ra tiếng rên ư hử, cả người ông ta cong lại, lưng còng xuống chịu chúng giày vò.

           Mạc Danh quá đỗi kinh hoàng trước những gì mình thấy trước mắt, dòng dõi Mạc Văn các đời tuy không phải người trừ tà, nhưng văn chương một khi đạt đến cảnh giới nhất định có thể thông thần, trong điển tích gia tộc để lại cũng không ít những chuyện liên quan đến ma quỷ.

Cho nên Mạc Danh biết được, thứ mình gặp trước mặt chính đúng như lời lão Đồ Điên đã nói, là Quỷ Trùng đến bắt mạng cả nhà ông Hiên.

          Lúc này chỉ cần ông Hiên chịu đau không được mà gật đầu, thừa nhận người trong nhà chính là vợ con của mình, thì tất cả bọn họ đều không tránh được kết cục mất mạng, trùng tang liên táng.

          Quỷ Trùng chắn ngay trước cổng, người bình thường gặp cảnh này hoặc quay đầu bỏ chạy, hoặc bạo lắm thì leo rào vào nhà ông Hiên.

Nhưng Mạc Danh thì khác, cậu hít sâu một hơi, điều chỉnh tư thái, tay siết chặt hộp gỗ đựng đồ văn phòng tứ bảo, hướng về phía cổng trước nhà ông Hiên đi đến.

          Cậu làm như không thấy Quỷ Trùng, khoảng cách song phương ngày càng gần. Dương khí toả ra thu hút sự chú ý của chúng, đôi mắt đỏ rực dán chặt lên người cậu, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt.

          Âm phong bốn phía nổi lên khiến cây lá đảo liệng, trước ánh mắt tròng trọc của Quỷ Trùng, Mạc Danh bề ngoài bình tĩnh nhưng mồ hôi đã thấm đẫm sau lưng, cậu thành công bước qua cổng chính.

          Nhặt tờ cáo phó rơi trước hiên, Mạc Danh nhìn anh Hồng đang rung lên cầm cập nắp đằng sau quan tài của cha mình.

          “Anh Hồng, là em… Danh đây!”

          Biết anh Hồng nghe thấy mình, nhưng Mạc Danh vẫn nhìn thấy bờ vai của anh ta rung lên khe khẽ, không dám ra ngoài. Cậu thở dài, đến lây bà Hảo và thằng Huy tỉnh dậy.

          Nghe thấy động tĩnh trong nhà, thêm giọng của mẹ và em trai mình, lúc này anh Hồng mới đỡ sợ, chậm chạp bò từ sau quan tài ra ngoài, nhìn mẹ và em trai, hoảng hốt.

          “Vừa mới nãy, vừa mới nãy cha về…”

          Bà Hảo nghe thấy vậy thì choàng người dậy ngay, gương mặt thất sắc có lại chút thần thái.

          “Thật không? Cha mày đâu? Ổng đâu rồi?”

          Bà ta nhìn quanh nhà, nhưng ngoại trừ những ngọn nến trong linh đường dập dìu, lay lắt trong gió thì chẳng có ai khác.

          Mạc Danh vừa đốt thêm ba nén hương trước di ảnh ông Hiên, sau đó đi đến trước mặt bà Hảo, lắc đầu.

          “Hiện tại mọi người không được nhận bác Hiên là người thân của mình.”

          “Tại… tại sao? Mày nói điên nói khùng cái gì vậy Danh?”

          Bà Hảo như người mất trí quát, thậm chí còn không để ý việc Mạc Danh xuất hiện trong nhà mình vào giờ này, cái bà quan tâm duy nhất là làm sao để gặp được người chồng quá cố của mình mà thôi.

          Khác với bà Hảo và anh Hồng, thằng Huy lại co ro ngồi tựa lưng vào góc tường, hai tay chắp ở trước ngực, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía di ảnh của cha mình trước nến, miệng nó không ngừng lẩm bẩm điều gì đó, nhưng khi Mạc Danh nhìn đến, nó liền quay phắt đi chỗ khác.

Cao Tiên Sinh

          Hiện tại Quỷ Trùng đã mang ông Hiên về trước cửa nhà muốn bắt người, cậu không có thời gian hỏi thăm từng người một, mà rút từ trong hòm tứ bảo ra một tờ giấy tuyên, sau đó dùng bút lông đã được thấm sẵn mực, viết một chữ “Tống Vong” theo lối pháp thư.

          “Cho em một chút vàng mã!”

          Anh Hồng run rẩy mang đến chút vàng mã, Mạc Danh châm lửa rồi kẹp vào tờ giấy viết chữ Tống Vong rồi ném về phía cửa chính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/mac-quy-phong-van/chuong-5-thinh-thanh-hoang.html.]

          Đồng thời, bút lông trong tay Mạc Danh xoay chuyển một vòng, vừa lúc hất khỏi nghiên mực ba giọt mực nhỏ, đầu bút chạm lên giấy tuyên, cậu ta cao giọng hô.

          “Bình phong tuy phá, cốt cách vẫn còn.

          Quân tử tuy bần, lễ nghi thường tại!”

          “Mạc gia văn đạo, tự Mạc Danh… Một bút Thỉnh Thần! Một bút, Tống Quỷ!”

          Dứt lời, dưới ngòi bút của Mạc Danh xuất hiện một cỗ hàn phong rồi nhanh chóng tản ra, lượn quanh người cậu rồi phóng thẳng ra ngoài cửa.

          Cậu thấy hàn phong dần ngưng tụ lại thành một bóng người màu vàng nhạt, có hương hoả quần quanh, đồng thời còn có một tia thần khí, dù là rất ít, nhưng cũng tượng trưng cho thân phận của người đến – là Chân Thần được Địa Phủ sắc phong.

          “Thành Hoàng Trấn Phủ Tây đến đây tiếp quản âm hồn. Người c.h.ế.t như đèn tắt, tránh cho quấy nhiễu thường nhân!”

          Quỷ Trùng đứng ở ngoài cửa thấy Thành Hoàng xuất hiện, ánh mắt đỏ rực nhìn thẳng vào linh đường, chiếu lên người Mạc Danh, đầy giận dữ.

          Mạc Danh làm như không thấy ánh mắt của bọn chúng, chỉ hướng người về phía Thành Hoàng xá một xá.

          “Chuyện nhân quả của kiếp này vẫn còn chưa đứt, Thần Trùng có lệnh chặt đứt ân oán kiếp này của cả nhà lão ta! Để tránh cho chúng ta đắc tội, Thành Hoàng nên đứng sang một bên thì hơn!”

          “Chặt đứt ân oán? Hừ! Các ngươi đừng mang điều này ra nói chuyện với ta, chẳng qua Thần Trùng các ngươi muốn lôi kéo thêm nhiều người chết, để cho gia đình bọn họ trùng tang liên táng mà thôi.”

          Thành Hoàng nghiêm mặt, dùng giọng đanh thép đáp trả.

          “Hôm nay ta ở đây, nếu có ân oán gì thì đợi tất cả tận số mà chết, nhân quả trước điện Diêm Vương ắt sẽ rõ. Không đến lượt đám Quỷ Trùng các ngươi câu hồn!”

          Quỷ Trùng nghe Thành Hoàng nói vậy thì nghiếng răng ken két, đặt biệt là ông Hiên, cả người ngày càng đỏ bừng lên như than hồng, khi ông ta há miệng gào thét liền phun ra một đốm lửa đỏ bừng.

          “Không xong rồi, Quỷ Trùng đang thiêu đốt oán khí trên người bác Hiên, muốn để bác ta thành oán hồn, tự kéo theo người nhà.”

          Mạc Danh lo lắng, lòng bàn tay đã rịn ra một tầng mồ hôi.

          “Hừ!”

          Thành Hoàng quát, trong tay cầm một tấm lệnh bài có khắc chữ Phong, đánh về phía Quỷ Trùng.

          Chúng cũng đã sớm có chuẩn bị, quỷ khí phía sau lưng cả hai đồng loạt bành trướng hoá thành hai đầu quái thú hung ác cắn trả.

          Ầm!

          Thần lực của Thành Hoàng được hương hoả một Trấn cung phụng vốn vượt xa Quỷ Trùng, chỉ trong nháy mắt hai đầu quái thú bị đánh nát thành từng đoàn khí đen, về phần hai tên Quỷ Trùng đồng loạt bị hất văng sang bên kia đường.

          Một kích của Thành Hoàng tuy mạnh, nhưng lại không có sát ý, chỉ đánh cho hai tên Quỷ Trùng chỉ bị hao tổn chút âm nguyên mà thôi.

          Diễn tả thì lâu, nhưng bắt đầu từ lúc Mạc Danh thỉnh Thành Hoàng đến lúc đánh bay Quỷ Trùng đều diễn ra trong chưa đầy hai phút đồng hồ.

          Mà Quỷ - Thần so chiêu cũng không cần quá nhiều, chỉ cần một kích liền biết thắng bại. Quỷ Trùng biết mình không phải đối thủ liền lùi về sau, có ý muốn mang hồn phách của ông Hiên rời đi.

          Nhưng mà Thành Hoàng đã đến, tất sẽ không để việc này xảy ra. Thần khí hương hoả khoá lấy hồn thể của ông Hiên, sau đó phất tay lên.

          “Hồn kẻ này ta sẽ đích thân mang về Địa Phủ, nhập điện Diêm Vương. Không cần các ngươi quản nữa!”

          Quỷ Trùng hừ lạnh, ném cái nhìn u oán về phía Mạc Danh, rồi sau đó lùi về sau hai bước, thân ảnh hoá thành từng luồng khí đen, dần tiêu tán trong màn đêm.

          Mạc Danh tiến lên phía trước hai bước, nhìn qua hồn thể của ông Hiên đỏ rực nằm trong tay Thành Hoàng mà thở dài.

          Trong sách của Mạc gia văn đạo có ghi lại, đây gọi là Hoả Oán. Mà Mạc Danh cũng tự biết mình, năng lực hiện tại không đủ để giải thứ oán khí này.

          Thành Hoàng thâm thuý nhìn Mạc Danh, một lúc sau mới nói.

          “Hồn này ta sẽ mang đi Địa Phủ. Nhưng lời Quỷ Trùng kia nói cũng không sai, ân oán vẫn còn chưa kết…”

          Tuy rằng trong lòng vẫn còn chưa hiểu, nhưng Mạc Danh vẫn chấp tay xá dài.

          “Thành Hoàng đi thong thả, ngày sau hậu bối sẽ đến đình dâng hương!”

          Thành Hoàng trấn Phủ Tây gật đầu, không nhiều lời nữa mà vung tay, thần khí trước sân ngưng tụ lại thành một cánh cổng, Thành Hoàng mang theo hồn phách của ông Hiên tiến vào bên trong.

Loading...