Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ly hôn phải làm từ sớm - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-10-07 10:13:12
Lượt xem: 459

9. Tôi dùng tốc độ ánh sáng xuất viện rồi trở về thành phố A.

 

Ba ngày đủ cho tôi nghĩ kỹ. Người không giữ được thì thả anh ta đi. Cát không giữ được thì dứt khoát thả luôn vậy.

 

Mới trở lại thành phố A, đối tác chi nhánh công ty – Tống Viễn, tới tìm tôi bàn công việc.

 

Tôi cẩn thận ngẫm nghĩ, Tạ Trầm có thể quay lại với Lâm Việt chỉ sợ là xảy ra sau khi tôi quản lý chi nhánh công ty, thường ở chi nhánh công ty mà không thường xuyên xuất hiện bên cạnh Tạ Trầm.

 

Chẳng qua cũng chẳng quan trọng.

 

Hai người bọn họ quay lại là do họ có tâm tư như vậy. Kể cả tôi có buộc Tạ Trầm ở cạp quần thì anh ta cũng sẽ có cơ hội quay lại với cô ả kia thôi.

 

Tống Viễn nói chuyện công việc với tôi xong thì thuận miệng hỏi: “Cô đúng là kẻ cuồng công tác, sắp kết hôn rồi còn không đi chuẩn bị đi?”

 

Tôi và Tạ Trầm sắp hủy bỏ hôn lễ rồi nhưng chưa công bố công khai.

 

Nhưng mà dù sao thì cũng hủy mà, tôi tiện thông báo luôn: “Hôn lễ sẽ hủy bỏ.”

 

Tống Viễn đột nhiên ngẩng đầu: “Sao vậy? Cô với Giám đốc Tạ bên nhau lâu thế cơ mà, đừng có nói là hai người đứt gánh giữa đường nhé?”

 

Nhiều năm làm bạn thì sao? Địch không nổi cái vẫy tay của tình đầu đây này.

 

Tôi cũng không muốn lộ nhiều cảm xúc trước mặt Tống Viễn. Mọi người cùng hợp tác, cảm xúc lỗ liễu quá sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của công ty.

 

Tôi nói: “Vừa hay tiết kiệm giúp anh chút tiền mừng, không tốt hơn à?”

 

Tống Viễn: “…”

 

Tống Viễn bỗng có chút không biết làm sao. Hắn không phải người biết an ủi. Quen biết hắn bốn năm, tôi biết điều đó.

 

Danh ngôn kinh điển của hắn là: Óc yêu đương ảnh hưởng tới tốc độ đào tiền.

 

Để hắn an ủi cô gái thất tình khả năng chỉ nhận được một câu: “Đồ đầu óc yêu đương, chẳng lẽ không nên sống như vậy sao? (ý là độc thân tốt mà).”

 

Nhìn mặt anh ta có chút đơ, tôi nói: “Đừng có đực ra đấy ảnh hưởng tới tôi làm việc nữa. Có thời gian tám chuyện thì đi nói chuyện với bố anh để hợp tác thêm hạng mục cho công ty đi.”

 

Tống Viễn: “…”

 

Tống Viễn rời đi.

 

Tôi ăn cơm với bố mẹ rồi thuận tiện nói chuyện hủy bỏ hôn lễ để hai vị thông báo cho những người đã nhận được thiệp mời.

 

Bố mẹ tôi rất tực giận. Bố thì sắn tay áo hận không thể bay muôn sang thành phố B b.ăm Tạ Trầm, còn mẹ tôi thì tức phát khóc.

 

Cũng may bố mẹ tôi yêu thương tôi chân thành, cho dù biết huy hôn thì sẽ thành trò cười cho họ hàng nhưng hai người vẫn kiên quyết tỏ vẻ cuộc hôn nhân này cần phải ly thôi.

 

10. Một ngày sau thì Tạ Trầm quay về thành phố A, tôi trực tiếp vỗ vào mặt anh ta giấy thỏa thuận ly hôn.

 

Nhưng đến nước này rồi Tạ Trầm còn kiên quyết tỏ vẻ không muốn ly hôn.

 

Thậm chí còn muốn thuyết phục tôi tiếp tục hôn lễ.

 

Anh ta nói: “Mặc Mặc, ngày mai là lễ kết hôn rồi, hiện tại chúng ta hủy bỏ hôn lễ, làm mất mặt hai nhà. Bố mẹ anh lớn tuổi rồi…”

 

Tôi ngắt lời: “Tạ Trầm, mặt là đồ tốt, đừng có ném xuống m.ô.n.g rồi dùng.”

 

Tạ Trầm: “…”

 

Tôi: “Đồ của anh tôi đóng gói gửi về biệt thự của anh rồi. Về sau cái nhà này tôi hy vọng anh vĩnh viễn không bước vào.”

 

Tạ Trầm: “…”

 

Tôi không biết Tạ Trầm trở về nói gì với bố mẹ anh ta.

 

Đêm đó, mẹ anh ta gọi điện cho tôi, quăng cho tôi một đống lời khuyên. Thấy thái độ tôi kiên quyết thì nói: “Mặc Mặc, tuy là chuyện này Tạ Trầm sai rồi nhưng thời điểm quan trọng này lại hủy hôn thì con quá tùy hứng rồi.”

 

Bà nói thêm: “Còn nữa, giờ con ly hôn với Tạ Trầm thì có thể tìm được người tốt hơn Tạ Trầm sao? Tất cả những gì con có được bây giờ đều là Tạ Trầm cho con đấy chứ, không phải à?”

 

Tôi không muốn nói chuyện với bà ta nữa.

 

Nhưng bà ta lại muốn làm tôi bực mình nên đừng trách tôi độc miệng.

 

Tôi: “Tôi có tất cả như bây giờ là do tôi tự nỗ lực mà có. Tổng công ty có thành tựu như hiện tại là do tôi và Tạ Trầm cùng nỗ lực, chi nhánh công ty thì một tay tôi dựng nên. Cho nên, bà không cần thao túng tôi.”

 

Tôi không cho bà ta cơ hội xen mồm: “Nếu bà cảm thấy ngoại tình tha thứ được, ly hôn vì người kia ngoại tình là tùy hứng thì tôi chúc phúc cho bà, chúc bà tương lại có cơ hội cùng tiểu tam của chồng bà bốn bề con cháu đầy đàn nhé.”

 

Bà ta bị câu cuối của tôi làm tức đến giậm chân, hùng hổ mở miệng.

 

Nhưng tôi không nghe bà ta mắng xong, chỉ nghe đến đoạn: “Tôi trước đây đồng ý cho hai người kết hôn, hiện tại còn dám rủa tôi chuyện xấu này…” sau thì tắt luôn, tiện tay kéo đen bà ta.

 

Tôi biết rõ nguyên nhân trước kia bà ta không đồng ý cho tôi kết hôn với Tạ Trầm. Tôi quá mạnh mẽ, không thể lúc nào cũng nghe lời bà ta, lại còn làm ngược ý bà ta.

 

Lúc chi nhánh công ty mới thành lập, bà ta muốn đưa mấy người thân vô dụng của bà ta vào làm quản lý. Tạ Trầm không tự từ chối được nên đẩy tôi ra làm việc đó.

[Vịt đọc sách nè :V]

 

Cho nên thời điểm tôi và Tạ Trầm bàn chuyện cưới hỏi thì bà ta một mình tới tìm tôi ra oai phủ đầu. Bảo sau này tôi phải đẻ con trai, tôi mờ mịt hỏi bà ta nếu không phải con trai thì sao?

 

Thái độ bà ta ngang ngược: “Vậy đẻ đến khi nào ra con trai thì thôi! Một người đàn bà không đẻ được con trai thì có ích gì?”

 

Những người con dâu mà sau khi kết hôn bị mẹ chồng bắt nạt thì đều có một sai lầm chung đó là lúc bắt đầu đã cúi thấp đầu mình.

 

Rõ là người ta đã dẫm lên đầu bạn rồi, nhưng bạn còn muốn coi người đó là mẹ.

 

Cho nên, để bóp ch_ết cái ý định sau này bà ta sẽ khống chế tôi, tôi đã đáp lại là: “Đọc thêm nhiều sách hơn đi ạ, đừng có chưa bước được chân vào tầng lớp phu nhân cao quý mà đã ném mặt đi rồi.”

 

Bà ta muốn tôi rời công ty sau khi kết hôn, ở nhà làm vợ toàn thời gian. Bà ta nói một người đàn bà ở bên ngoài làm việc không biết còn tưởng là làm việc gì không đứng đắn.

 

Lại còn bảo ai biết được tôi có thể vì uống rượu say lúc làm việc rồi phát sinh quan hệ lung tung hay không, khiến cho con bà ta phải đội nón xanh.

 

Tôi cười ha ha: “Phụ nữ ngày xưa phải bó chân cho thật nhỏ, nhưng bà thì bó cả não hay sao vậy?”

 

Bà ta mách Tạ Trầm rằng tôi chửi bà ta.

 

Tôi hỏi Tạ Trầm: “Chưa vào cửa đã mắng chửi mẹ chồng, đầu óc tôi bị hỏng à?”

 

Tạ Trầm nghe xong cũng đại khái đã biết chuyện gì xảy ra. Cho nên, sau khi chúng tôi đăng ký thì ở căn hộ riêng, không ở cùng bà ta.

 

Không phải là Tạ Trầm thiên vị tôi, chỉ đơn giản là anh ta không muốn phải xử lý mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu thôi.

 

Hoặc có thể nói, anh ta biết rõ anh ta có mười bà mẹ ở đó cũng chẳng đủ cho tôi mắng, cũng chả ai có thể khiến tôi đầu hàng được đâu.

 

Tôi nghĩ có thể ly hôn với Tạ Trầm mà không bị mất mặt.

 

Mọi người đều có thể diện, không cần phải xé rách da mặt nhau làm gì.

 

Nhưng có vẻ tôi đánh giá Tạ Trầm quá cao rồi, hoặc là bao năm qua thì tôi cũng không hiểu rõ anh ta.

 

Sau ngày tôi kéo đen điện thoại của mẹ anh ta, anh ta muốn tôi mình không rời nhà. Cả cổ phần ở chi nhánh công ty cũng muốn tôi phải từ bỏ. Cả cái căn hộ làm khen thưởng cho tôi trước đây cũng muốn đòi lại cơ.

 

Anh ta nói xong còn đế thêm một câu: “Mặc Mặc, chỉ cần em không ly hôn, hôn lễ ngày mai diễn ra bình thường thì tất cả chuyện này chúng ta có thể trao đổi lại.”

 

Thật ra tôi biết tại sao anh ta không muốn ly hôn với tôi. Một khi chúng tôi ly hôn, chứng khoán của công ty trên thị trường cũng sẽ bị ảnh hưởng. Anh ta có khả năng sẽ mất đi quyền khống chế chi nhánh.

 

Rốt cuộc thì chi nhánh là một tay tôi dựng nên, anh ta lúc đầu chỉ bỏ chút tiền còn lại quẳng đi chẳng quan tâm.

 

Cả chi nhánh thứ hai đang chuẩn bị thành lập này cũng vậy.

 

Vẫn do tôi quản lý và theo dõi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ly-hon-phai-lam-tu-som/chuong-3.html.]

Anh ta không muốn mất đi cánh tay đắc lực là tôi đây.

 

Nhưng Tạ Trầm có thể nói như vậy là do anh ta chưa tỉnh ngủ hay là tôi chưa tỉnh ngủ thế nhỉ?

 

Anh ta vẫn còn muốn tẩy não tôi: “Mặc Mặc, trong cái vòng quan hệ này đầy người bao nuôi tình nhân mà. Thậm chí sau khi liên hôn còn thân ai nấy lo mà họ vẫn sống tốt cơ mà?”

 

Tôi hỏi: “Ý của anh là tôi phải kéo thấp tiêu chuẩn đạo đức của tôi xuống rồi cũng bao nuôi thêm một người bạn trai nhỏ nữa hả?”

 

Anh ta: “…”

 

Anh ta ngậm mõm.

 

Rất lâu sau mới nói: “Anh sẽ hoàn toàn kết thúc với Lâm Việt.”

 

Trời ơi, hai con ch.ó có xứng đôi chưa kìa!

 

Sợ là anh ta không kết thúc nổi với Lâm Việt rồi.

 

Mấy ngày trước anh ta lựa chọn bỏ rơi tôi để đến chỗ Lâm Việt là vì cô ta làm loạn muốn t_ự  t_ử.

 

Cái kiểu uy h.i.ế.p này còn được Lâm Việt tô vẽ cho thật là đẹp đẽ. Đăng bài lên Weibo mà caption cũng rất là lãng mạn: “Bỏ lỡ anh, em không còn khả năng yêu ai khác.”

 

Rất đúng với câu: Đứa trẻ biết làm nũng sẽ có kẹo ăn.

 

Nhưng tôi chỉ kéo đen nốt cô ta thôi. Xem nhiều quá sợ mình bị lây bệnh thần kinh quá!

 

11. Đương nhiên hôn lễ không thể tiến hành đúng hạn rồi. Tạ Trầm tuyên bố với bên ngoài là hôn lễ sẽ được đẩy lùi.

 

Anh ta không muốn ký đơn ly hôn thì tôi đi tìm luật sư luôn, xin tòa án cho tiến hành thủ tục tố tụng ly hôn.

 

Sau khi tôi nộp đơn kiện anh ta mới biết luống cuống.

 

Anh ta lại phải cúi đầu đi tìm tôi: “Mặc Mặc, anh chỉ là nhất thời hồ đồ thôi mà. Lúc ấy Lâm Việt tìm anh muốn quay lại, anh lại uống rượu nên mới xảy ra chuyện vô lý như vậy thôi.”

 

Tôi không thèm phản ứng.

 

Từ đó về sau cứ vài hôm anh ta lại đứng dưới nhà tôi trình diễn màn theo đuổi lại vợ khiến người ta nổi gai ốc.

 

Nhưng điều châm chọc là, vì tôi kéo đen Lâm Việt khiến cô ta không thể bẩm báo tiến độ tiến triển với Tạ Trầm cho tôi nên chỉ có thể đổi cách khiến tôi ghê tởm.

 

Lần nọ, tôi tăng ca đến đêm khuya. Lúc Tạ Trầm tới tìm tôi chờ tôi tan làm thì tôi thấy trên cổ áo anh ta có dấu son môi.

 

Cả cái kịch bản theo đuổi lại vợ anh ta cũng chả diễn ra hồn thì còn làm được cái gì cho đời thế nhỉ?

 

Tôi chỉ vào dấu son kia: “Đây là cái kết thúc của anh và Lâm Việt?”

 

Tạ Trầm: “…”

 

Tôi: “Tạ Trầm, hảo tụ hảo tán (quen biết và chia tay trong yên bình), đưng lại đến múa may làm tôi ghê tởm nữa. Anh nên biết rõ tôi không bảo giờ cắn cỏ hối hận đâu.”

 

Sau nửa tháng giời, Tạ Trầm cuối cùng cũng dừng lại.

 

Không quá vài ngày, tôi lại nhận được tin nhắn của Lâm Việt: “Tức Mặc, sao cô không ch_ết đi!”

 

Tôi bình tĩnh mỉa lại: “Sao thế? Cái chiêu đòi sống đòi ch_ết kia hết tác dụng à?”

 

Đại khái là cô ta không ép Tạ Trầm tự nguyên ly hôn với tôi được đó mà.

 

Cô ta cũng tới tìm tôi, hẹn tôi dưới tầng công ty nói có chuyện quan trọng muốn trình bày với tôi. Tôi vốn chẳng muốn đi gặp cô ta, nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì đến xem rồi nâng cao kiến thức về các giống loài khác cũng được.

 

Vậy nên tôi đồng ý cuộc hẹn đó.

 

Tạ Trầm nói anh ta quay lại với Lâm Việt là do uống rượu rồi bị Lâm Việt chủ động bám theo.

 

Nhưng sự thật là hơn một năm trước, Lâm Việt về thành phố A là do chính anh ta mang về.

 

Hơn một năm trước Tạ Trầm đi công tác, tự anh ta đến tìm cô ta trước.

 

Cô ta hỏi: “Cô biết lúc Tạ Trầm tới tìm tôi nói thế nào không?”

 

Rồi tự trả lời luôn: “Tạ Trầm nói, năm ấy không kết hôn với tôi là tiếc nuối lớn nhất đời anh ấy. Nếu thời gian có thể quay lại thì anh ấy thà rằng không cần giàu sang hiện tại, chỉ muốn kết hôn với tôi thôi.”

 

Cô ta cười với vẻ mười phần đắc ý.

 

Một trò chơi tình yêu dựa trên cái nền tiền tài mà thôi, thế mà bị cô ta bẻ lại thành tình yêu chân thành.

 

Tâm tình tôi vốn không tốt, lại biết Tạ Trầm còn phản bội tôi hơn một năm trời thì lại càng tệ hơn.

 

Không muốn cho cô ta vui sướng, tôi liền hỏi cô ta ba vấn đề: “Hiện tại Tạ Trầm kết hôn với cô à? Nếu Tạ Trầm thực sự yêu cô vì sao lại đăng ký kết hôn với tôi thế? Nếu hai người là tình yêu thật sự thì sao bây giờ Tạ Trầm còn chưa muốn ly hôn với tôi vậy?”

 

Nụ cười trên mặt cô ta biến mất luôn.

 

Tôi cũng tự hỏi tự trả lời: “Cô muốn tiền của anh ta, anh ta muốn cái cảm giác mới mẻ tàn dư của năm đó với cô, hoặc là nói là kiểu không có được thì thèm muốn. Cái thứ tình yêu ngoài luồng mà chó cũng chê, cái loại giao dịch xấu xa như thế mà được đặt cái mác tình yêu cơ đấy. Chó nghe xong còn muốn nhổ cho một bãi nước bọt đó.”

 

Lâm Việt: “…”

 

Lâm Việt bị tôi nói đến phát rồ luôn: “Tức Mặc, vì sao cô không thể buông tha cho Tạ Trầm?”

 

Tôi liếc cô ta: “Làm tiểu tam mà đúng tình hợp lý được như cô tôi cũng thấy ít ở đời lắm đấy. Đừng có đến khiêu khích tôi nữa, không thì tôi có thể làm cô thân bại danh liệt luôn.”

 

Nghĩ mãi vẫn chưa hết giận.

 

Tôi dứt khoát nói thêm: “Còn nữa, hiện tại là do sau khi cân nhắc lợi hại thì Tạ Trầm thấy cô chẳng có gì để dùng cả, chỉ biết làm liên lụy tới anh ta thôi nên không muốn tiếp tục với cô. Anh ta tới dây dưa với tôi, không phải là tôi dây dưa anh ta, hiểu chưa? Nếu cô thật sự có tác dụng thì làm ơn chạy nhanh đi thu phục Tạ Trầm rồi làm cho anh ta ly hôn với tôi đi. Một ngày chưa ly hôn là một ngày tôi thấy buồn nôn.”

 

Sắc mặt Lâm Việt trắng bệch.

 

À, một kẻ phế vật sống dựa vào đàn ông mà thôi.

 

Nhưng để có thể sớm ly hôn với Tạ Trầm, tôi vẫn nguyện ý cho cô ta thêm một lối đi tắt: “Có thời gian tới chỗ tôi chịu khinh thường thì ngẫm lại xem lấy lòng mẹ chồng tương lai thế nào đi.”

 

12. Nói xong, tôi ra cửa đã gặp ngay Tống Viễn.

 

Cũng không biết Tống Viễn đã nghe được bao nhiêu rồi, vẻ mặt một lời khó nói hết: “Việc như thế mà cô cũng nhận nại được sao? Đi lên tát cho cô ta hai cái để cô ta nhìn rõ hiện thực đi.”

 

Tôi trợn mắt nhìn Tống Viễn: “Không muốn bị bế lên đồn, ảnh hưởng tới danh dự công ty.”

 

Tống Viễn suy tư gật đầu: “Cũng đúng, công ty cũng có phần tôi, không nên xúi giục như vậy thật.”

 

Tôi: “…”

 

Tống Viễn nhất quyết lôi kéo tôi cùng ăn cơm trưa, thật ra là muốn tám chuyện, còn bày ra cái vẻ cổ đông công ty mà nói: “Tôi cảm thấy chuyện này tôi có quyền được biết. Cô là người quyết định kế sách công ty, lỡ chuyện của cô với Tạ Trầm chẳng ra sao thì tôi cần phải tránh nguy hiểm trước, phải rút vốn.”

 

Tôi: “…”

 

Hắn: “Cô biết mà, trước đây tôi đầu tư là do thấy cô là kẻ cuồng công tác, nhất định có thể giúp tôi kiếm tiền. Lúc ấy bố tôi còn bảo tôi bị lừa đá, khuyên tôi rút vốn đấy.”

 

Đúng vậy, Tống Viễn là người giàu, nhưng chỉ muốn tự mình làm ra chứ không phải dựa dẫm vào một ông bố giàu có.

 

Hắn ta nói thế cũng là sự thật, lúc ấy vì muốn lôi kéo Tống Viễn mua cổ phần, tôi phải uống rượu với hắn tới tận ba lần mới lôi kéo thành công.

 

Có lẽ là một tháng qua không nói được với ai về chuyện với Tạ Trầm nên tôi cũng không thoải mái, giờ có bao nhiêu là phun ra hết với Tống Viễn. Thậm chí cả cái câu bao nuôi tình nhân của kia Tạ Trầm cũng nói luôn.

 

Tống Viễn nghe xong quả nhiên nói: “Óc yêu đương hại ch_ết người. Việc làm này của Tạ Trầm là vì không muốn làm người nữa phải không?”

 

Quá rõ rồi có được không vậy?

 

Tạ Trầm nếu muốn tiếp tục làm người đã sớm tha cho tôi mà ly hôn với tôi rồi, cũng chả nói ra mấy lời kiểu bắt tôi mình không rời ra để ép tôi thỏa hiệp trong lúc thế lực của tôi và anh ta không cân xứng.

 

Tống Viễn thấy cảm xúc của tôi trầm xuống thì nói: “Đừng có bị anh ta tháo túng tâm lý đấy, cái tầng lớp này thì sao? Trong cái tầng lớp này có kẻ tệ bạc nhưng cũng có người đàn ông tốt là tôi đây này.”

Loading...