Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ly hôn phải làm từ sớm - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-07 10:12:36
Lượt xem: 433

5. “Anh xác định muốn làm tôi ghê tởm như vậy hả? Tạ Trầm?”

 

Mấy năm qua làm việc, chậm chọc mỉa mai cũng có, đánh lén sau lưng cũng có, có gì mà tôi chưa trải qua đâu? Tất cả đều có thể mỉm cười tiếp nhận rồi giải quyết thành thạo.

 

Tự nhận thấy bản thân là người có tính tình và tu dưỡng tốt.

 

Nhưng chồng của mình ở với tình nhân, mặc đồ đôi cùng xuất hiện trước mặt tôi, tôi vẫn phải dùng rất nhiều công phu mới nhịn xuống mong muốn thét gào.

 

Tạ Trầm bây giờ mới để ý đến việc Lâm Việt theo anh ta ra ngoài.

 

Anh ta quay đầu, “Lâm Việt, em đi trước đi.”

 

Lâm Việt không muốn đi, còn muốn “tặng” trà xanh cho tôi: “Đây chắc là Tức Mặc nhỉ? Vừa rồi Giám đốc Tạ cũng vừa nhắc về cô. Cô đừng hiểu nhầm, tôi với Giám đốc Tạ trùng hợp gặp gỡ ở đây thôi.”

 

Tôi thà rằng đây là hiểu lầm đấy, nhưng mà lúc ra cửa, cmn cô ta còn cầm theo một cánh hoa hồng đỏ nhằm biểu thị chủ quyền với tôi đấy.

 

Sợ tôi nhìn không ra hai kẻ này sến sẩm bao nhiêu hả?

 

Tôi nhắm mắt một chút, không muốn nói chuyện cùng với loại không có tí tu dưỡng đạo đức nào như cô ta, sợ chạm tới điểm mấu chốt về đạo đức của bản thân luôn quá.

 

Tôi nhìn Tạ Trầm: “Cho anh một phút làm cho cái thứ này biến mất trước mặt tôi.”

 

Lâm Việt vẫn tiếp tục “mời” trà tôi: “Tức Mặc, cô sao vậy? Không có tí giáo dục nào cả, giải thích không chịu nghe đã chốt khẳng định cho chúng tôi rồi hả?”

 

Giáo dục cái ông nội cô! (rất xin lỗi cái vị tổ tiên huhu)

 

Tôi tức đến phát cười luôn rồi: “Quả là không so được với cái loại cá lọt lưới trốn đi lúc nhân loại tiến hóa như cô mà.”

 

Lầm Việt: “…”

 

Tôi: “Mỏ rảnh quá thì đi chà bồn cầu đi, đừng ở chỗ này khua môi múa mép nữa.”

 

Mặt Lâm Việt còn xanh hơn màu trên đầu tôi, cuối cùng cũng chịu đi.

 

6. Lâm Việt đi rồi, tôi và Lâm Việt một lần nữa bước vào nhà hàng kia.

 

Đói thật.

 

Không muốn mất công tìm chỗ ăn nữa.

 

Bị tra nam tổn thương có thể chậm rãi tính sổ, nhưng làm dạ dày mình đau thì chỉ có mình chịu khổ.

 

Mấy năm nay, vì công ty mà uống nhiều rượu, dạ dày tôi sinh ra tật xấu. Không chịu được đói, đói sẽ bị đau dạ dày.

 

Tạ Trầm vốn muốn đi tìm chỗ khác ăn vì chính anh ta cũng thấy khó chịu đi.

 

Nhưng mà tôi không đồng ý.

 

Nhà hàng này lại tặng hoa hồng đỏ, nhưng mà hơi không khéo nhỉ? Người đưa hoa hồng lần đầu kia và lần này là một người.

 

Tôi thấy rõ cô ấy sợ ngây người, trên mặt viết rõ ràng: Còn có thể làm ra việc như vậy hả?

 

Tôi nhìn Tạ Trầm nhận hoa hồng đỏ, gặp một đũa bỏ vào miệng, hỏi: “Cái thú vui nhỏ này đôi ta còn dùng được sao?”

 

Tạ Trầm: “…”

 

Thật lâu sau, Tạ Trầm nói: “Mặc Mặc…”

 

Tôi ngắt lời: “Anh đừng có mở miệng nói lời ghê tởm lúc tôi đang ăn, tôi sợ phải nôn ra mất. Thông cảm chút đi, mấy năm nay tôi vì công ty khom lưng uốn gối mà dạ dày bị tổn thương lắm rồi.”

 

Tạ Trầm: “…”

 

Trên mặt Tạ Trầm hiện tia áy náy.

 

Một bữa cơm ăn tới hai tiếng.

 

Hai tiếng này đầu óc tôi như đi trên tàu cao tốc, tự hỏi về việc ly hôn.

 

Tôi không có bệnh nặng, đầu óc cũng chả hỏng. Tha thứ lần một sẽ có lần hai. Nhân lúc còn chưa có con phải cắt đứt sạch sẽ.

 

Giữa hai chúng tôi chỉ có vướng mắc về tài sản, chính là vấn đề về công ty.

 

Tổng công ty với tôi không có quan hệ gì nhưng chi nhánh công ty thì tôi là người nắm cổ phần.

 

Thời điểm chúng tôi lấy giấy chứng nhận thì không làm công chứng tài sản nên không thể cho phép tôi dùng một quyển sổ kết hôn mà lấy một nửa tài sản của Tạ Trầm.

 

Nhưng tôi không nghĩ tới, lúc tôi nghĩ về việc ly hôn thì Tạ Trầm lại không muốn hôn lễ bảy ngày sau chịu ảnh hưởng.

 

Anh ta nói: “Mặc Mặc, anh không muốn ly hôn với em.”

 

Tôi sợ ngây người: “Không ly hôn? Chúng ta ba người sống với nhau à? Trong hôn lễ bảy ngày sau anh định tay trái dắt tôi tay phải dắt Lâm Việt hả?”

 

Tôi dừng một chút: “Ôi, tôi cảm thấy bản thân chỉ có một tí điểm mấu chốt về đạo đức nhưng mà có vẻ là cũng không hợp nổi với mấy kẻ không có điểm mấu chốt về đạo đức như mấy người!”

 

Tạ Trầm: “…”

[Vịt đọc sách nè :V]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ly-hon-phai-lam-tu-som/chuong-2.html.]

Thật lâu sau, tôi hỏi: “Hai người bắt đầu lại từ khi nào? Trước khi lấy chứng nhận hay sau đó?”

 

Một hồi lâu, Tạ Trầm mới nói: “Bọn anh không có bắt đầu lại.”

 

“Không bắt đầu lại? Vậy hai người bây giờ gọi là gì đấy? Làm mấy trò này để tô điểm cho sinh hoạt của tôi thêm phần đặc sắc hả?”

 

Tạ Trầm: “…”

 

Thực ra tính Tạ Trầm cũng không tốt lắm, tôi nói thể xong anh ta hơi tức giận nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Mặc Mặc, giờ em đang nổi nóng, chúng ta hai ngày nữa bình tĩnh nói chuyện được không?”

 

Tôi đồng ý.

 

Hai ngày để bình tĩnh cũng tốt, hiện tại đúng là tôi đang nổi nóng, tôi sợ có đồ vật thuộc về tôi nhưng vì nóng đầu mà quên mất, ngược lại thành lợi cho Tạ Trầm.

 

7. Trên đường đi khách sạn, Tạ Trầm vẫn tính giảo biện với tôi. Nhưng đại khái là không giảo biện nổi, vài lần muốn nói lại nín, cuối cùng không dám mở miệng.

 

Đến khách sạn rồi còn muốn ở chung phòng với tôi.

 

Tôi nhìn anh ta: “Tạ Trầm, quen anh bảy năm rồi nhỉ? Anh cảm thấy tôi sẽ dùng lại đồ của người khác hả?”

 

Anh ta: “…”

 

Anh ta bị bắt ở hiện trường ngoại tình nên nín nhịn, giờ thì bạo phát: “Mặc Mặc, em nói chuyện giữ ý tí được không?”

 

Tôi cười: “Cái này kém Lâm Việt rồi nhỉ? Chẳng cần giúp anh làm cái gì, chỉ cần cười ôn nhu với anh một cái xong vẫy tay với anh là anh như chó luôn, vi phạm điểm mấu chốt đạo đức vì cô ta. Tôi ấy hả? Anh cũng biết mà, mấy năm nay vì tranh thủ lợi ích cho công ty có cái gì mà tôi chưa nói qua đâu?”

 

Tạ Trầm: “… Rất xin lỗi, Mặc Mặc.”

 

Tôi đóng cửa cái “sầm” trước mặt anh ta.

 

Cửa vừa đóng lại, nước mắt mà tôi cậy mạnh nhịn mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng rơi xuống.

 

Trong đầu hiện lên hình ảnh bảy năm chúng tôi trải qua cùng nhau.

 

Lúc đầu mới quen anh ta, anh ta nói: “Mặc Mặc, một ngày nào đó chúng ta sẽ không phải uống rượu cùng người khác nữa.”

 

Mới ở cạnh nhau, anh ta nói: “Mặc Mặc, tình dài nhất là bạn, chúng ta sẽ làm bạn cả đời.”

 

Lấy giấy chứng nhận kết hôn, anh ta nói: “Mặc Mặc, quãng đời còn lại hãy chỉ giáo nhiều hơn nhé.”

 

Hiện tại…

 

Anh ta phá hủy bảy năm chờ mong của tôi.

 

Nước mắt rơi xuống, tôi mới phát hiện việc hít thở khiến n.g.ự.c đau đớn thế nào. Cơn đau này lan tới từng dây thần kinh của tôi, tựa như muốn rút gân lột da, đào rỗng toàn bộ sức lực của tôi.

 

Mà lúc tôi khóc không kìm chế được thì Lâm Việt gửi tin nhắn cho tôi qua Weibo.

 

Cô ta nhắn: “Tạ Trầm luôn không muốn công khai công khai quan hệ của chúng tôi. Cái tin Weibo đó cô có biết tôi lừa gạt anh ấy đăng thế nào không?”

 

8. Tôi tưởng tượng ra việc Tạ Trầm lăn giường với Lâm Việt sau khi chúng tôi lấy giấy chứng nhận mà cảm thấy dạ dày nổi lên từng cơn ghê tởm, muốn nôn.

 

Cuối cùng vẫn phải nôn ra hết.

 

Còn bị nôn tới mức vào viện luôn.

 

Bệnh dạ dày lại tái phát rồi.

 

Tới thành phố B có một chuyến mà gửi bản thân vào viện luôn. Tôi đúng là “sốt ruột” (kiểu vừa nóng vội mà vừa là dạ dày bị “sốt” í) quá mà.

 

Sau khi tôi vào viện, có lẽ Tạ Trầm ôm tâm lý chuộc tội nên luôn ở cạnh tôi dù tôi không cần anh ta ở cạnh.

 

Anh ta tắt chuông báo điện thoại, nhưng màn hình vẫn liên tục phát sáng. Chắc là Lâm Việt nhắn tin cho anh ta.

 

Rốt cuộc từ khi tôi đến thành phố B thì Tạ Trầm không nhận điện thoại của cô ta, cũng không đến chăm sóc cô ta. Lại còn vì biểu hiện là rất trung thành với tôi mà kéo đen phương thức liên hệ của Lâm Việt.

 

Do đó, đến ngày thứ ba tôi ở viện thì nhận được tin nhắn từ Lâm Việt đã thành chó cùng rứt giậu.

 

Cô ta: “Tức Mặc, tôi không muốn cướp Tạ Trầm với cô, tôi chỉ muốn trước hôn lễ của cô thì hoàn thành những hứa hẹn tình yêu thời trẻ với anh ấy, sao cô lại xuất hiện?”

 

Tiếp tục: “Cô nghĩ nếu tôi muốn quay lại với Tạ Trầm thì cô có cửa không?”

 

Thấy tôi không phản ứng thì nửa tiếng sau cô ta nhắn tiếp: “Tức Mặc, vốn là tôi không định cướp Tạ Trầm của cô nhưng từ giờ trở đi tôi sẽ để cô xem xem tôi từng bước đoạt lại Tạ Trầm trong tay cô thế nào.”

 

Cô ta cũng chẳng nói suông.

 

Vài phút sau, điện thoại Tạ Trầm lại sáng lên.

 

Vừa đúng lúc Tạ Trầm cúi đầu, chỉ liếc màn hình một cái thì sắc mặt biến thành trắng bệch mà mắt thường cũng thấy rõ.

 

Mấy ngày nay luôn canh giữ bên cạnh tôi nửa bước không rời mà giờ thì đứng lên vội luôn.

 

Tôi nhìn anh ta, anh ta lại ngồi xuống, nói: “Mặc Mặc, có chút việc gấp anh phải xử lý, anh đi rồi về liền được không?”

 

Tôi biết rõ cố hỏi: “Tôi nói không thì anh không đi thật à?”

 

Tạ Trầm nói câu “xin lỗi” rồi vẫn lượn rồi.

Loading...