Lúc này tôi hoàn toàn thất vọng về gia đình. Tôi đã chết. - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-28 10:56:49
Lượt xem: 86
Ngay từ khi còn rất nhỏ , tôi đã biết rằng mình không được chào đón trong gia đình này .
Khi mẹ tôi đi công tác quay trở về chỉ mang theo hai món đồ chơi mới đưa cho Hứa Trạch và Hứa Kiều .
Chia quà xong, mẹ đang định rời đi , nhưng tôi đã ngăn lại và nhẹ nhàng thắc mắc: “ Mẹ ơi , còn có con”.
"Ngươi cũng muốn nó à ? "
Mẹ tôi cau mày và nói một cách thiếu kiên nhẫn : " Nó rất đắt, ta không có đủ tiền nên nó không phải của con."
Lúc đó tôi chỉ mới năm tuổi nhưng tâm tình tôi đã có cảm giác mơ hồ về cảm xúc của người khác .
Huống chi, người đó chính là mẹ ruột của tôi .
Mà bây giờ .
Trong đám cưới của chị gái tôi , mẹ tôi chào hỏi vài người họ hàng đầy khách khí , đi đến một góc khuất trong hôn lễ quay lưng lại và bà gọi nhiều lần vào điện thoại của tôi .
Không ai trả lời.
Đến lần thứ ba thì trực tiếp bị dập máy.
Tôi như đang bị ai đó bóp cổ , hai mắt mở to không thể tin được : " Hứa Đào, ta là mẹ của ngươi ! "
Hứa Trạch lúc đó đi tới chỗ mẹ tôi vỗ lưng bà trấn an :
" Mẹ đừng giận , Hứa Đào không đáng để mẹ phải tức giận như vậy . Mẹ không biết chị ấy là như vậy sao."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/luc-nay-toi-hoan-toan-that-vong-ve-gia-dinh-toi-da-chet/chuong-1.html.]
Tâm tình tức giận và sự ủy khuất của mẹ tôi cuối cùng cũng được giải tỏa dựa vào đứa con trai út yêu quý của bà.
" Trong ba đứa các ngươi, ta đã bỏ nhiều công sức nhất cho Hứa Đào. Khi ta sinh mang thai nó, rõ ràng là một cặp song sinh . Nhưng bác sĩ đã nói rằng chính ngươi đã cướp đi chất dinh dưỡng của anh trai ngươi để tồn tại ... "
Những lời này, Tôi đã nghe mẹ tôi lặp đi lặp lại vô số lần kể từ khi còn nhỏ .
Đến cuối cùng , tôi thường xuyên bị trừng phạt và nhốt trong phòng, nhìn gia đình bốn người họ ra ngoài thư giãn .
" Mẹ đừng tức giận và lo lắng, mẹ yên tâm hôm nay mẹ có trói con lại, con cũng không theo mẹ về đó.”
Hứa Trạch an ủi mẹ tôi và gửi cho tôi nhiều tin nhắn WeChat .
" Hứa Đào, tốt nhất là chị nên có mặt trong vòng một giờ tới ."
"Chị như vật thật ích kỷ? biết rõ là mẹ có lòng tốt, nhưng vẫn còn giận mẹ."
“Hôm nay chỉ có người đàn ông đó mới đáng để chị oán hận , huống chi hôm nay là hôn lễ của chị gái chị, không phải vì chị gái mình mà tới sao?
Nói xong câu này , ngón tay trên bàn phím của hắn có vẻ hơi khựng lại.
Sau vài giây , hắn cất điện thoại và quay lại giúp chào đón khách.
Đúng vậy, ngay cả bản thân Hứa Trạch cũng không tin điều đó.
Hứa kiều là chị gái tốt của anh ta và là con gái ngoan của bố mẹ tôi .
Làm sao cô ta có thể là chị gái tốt của tôi ?