Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lựa Chọn Của Phu Quân - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-10-15 15:10:18
Lượt xem: 221

Bình thường lúc hắn đánh giặc trên thảo nguyên ba ngày ba đêm không ngủ hành quân cũng có, lúc này sau khi đứng vững lại cảm thấy chân có chút như nhũn ra.

 

Hắn chậm rãi đi tới, liếc mắt một cái liền thấy nốt ruồi đỏ trên n.g.ự.c nữ thi kia.

 

Hắn đột nhiên nhớ tới những đêm quấn quýt si mê kia, hắn rất thích hôn lên nốt ruồi đỏ này.

 

Nàng cảm thấy ngứa vô cùng, cười rúc vào trong lòng hắn.

 

Hắn chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cổ họng dâng lên một cỗ tanh ngọt, trong lúc nhất thời dĩ nhiên không biết nên phản ứng như thế nào!

 

Khi đối mặt với núi thi biển máu, mặt hắn đều không đổi sắc.

 

Nhưng lúc này, hắn cũng không dám vén tóc che khuất khuôn mặt của cô gái kia lên.

 

Hắn biết, hắn sợ.

 

Hắn đột nhiên có chút đờ đẫn nghĩ, nếu thật sự là nàng nên làm cái gì bây giờ?

 

Tựa hồ cũng sẽ không có gì.

 

Chỉ là người vĩnh viễn nhìn hắn, chờ hắn, yêu hắn đã không còn mà thôi.

 

Lúc hắn đưa d.a.o găm cho nàng, không phải là muốn nàng c.h.ế.t sao?

 

Hôm nay nàng đã c.h.ế.t như hắn mong muốn, hắn nên vui vẻ mới phải.

 

Nhưng thời điểm của hắn lại không tự chủ được run rẩy, cơ hồ là lảo đảo một bước, mới xốc tóc cô gái kia lên.

 

Hắn dùng hết sức lực toàn thân mới dám nhìn.

 

Hắn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, sức lực toàn thân đều tại giờ khắc này đều buông xuống, hắn lúc này mới phát hiện mình mới có thể thở nổi.

 

Không phải nàng ấy.

 

Không sao.

 

Không phải nàng ấy.

 

Hắn hối hận.

 

Hắn đột nhiên phát hiện, hắn không muốn nàng chết.

 

Hắn sẽ tìm nàng.

 

Đưa nàng trở về nhà.

 

Ngụy Cảnh nghe được thanh âm của mình.

 

Chuẩn bị ngựa, ta muốn lên núi. 

 

Ta không nghĩ tới Ngụy Cảnh sẽ lên núi.

 

Thi thể của đám phản quân kia đã được tiểu đệ của Tạ Hủ Chi xử lý sạch sẽ, ta không ngờ hắn lại tìm tới nhanh như vậy.

 

Lúc đó ta đang cùng Tạ Hủ Chi chơi cùng chú chó trong phòng, sơn phỉ bên ngoài đột nhiên xông vào lắp bắp nói:

 

"Đại đương gia, bên ngoài đột nhiên tới một người, một người một ngựa g.i.ế.c rất nhiều huynh đệ của chúng ta!"

 

Tạ Hủ Chi nhíu mày:

 

“Hắn muốn làm gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/lua-chon-cua-phu-quan/chuong-10.html.]

 

Tên sơn phỉ kia nuốt một ngụm nước miếng, liếc nhìn ta một cái:

 

“...... Hắn nói thê tử hắn ở đây, bảo chúng ta giao người ra.”

 

Tạ Hủ Chi nheo mắt, mạnh mẽ đứng dậy.

 

“Ta đi gặp hắn.”

 

Chỉ là không đợi Tạ Hủ Chi đi qua, ta đã nghe thấy tiếng vó ngựa.

 

Lửa trại xa xa bị ngựa bay vọt qua, người ngồi trên ngựa ghìm dây cương.

 

Ngọn lửa bị gió thổi bay lên, Ngụy Cảnh nghiêng mặt ẩn ở trong bóng tối.

 

Hắn vươn tay về phía ta, trầm giọng nói:

 

“A Uyển, theo ta về nhà.”

 

Trong nháy mắt đó, ta theo bản năng lui về phía sau một bước, trốn ở phía sau Tạ Hủ Chi túm lấy tay áo anh, nhịn không được run rẩy.

 

Ta không cảm thấy hạnh phúc.

 

Ta chỉ cảm thấy sợ hãi.

 

Ta không biết, Ngụy Cảnh có phải hay không muốn đem ta mang về, sau đó giống như cách đánh g.i.ế.c của ta Vượng Tài, tùy ý tìm cái cớ g.i.ế.c ta, chỉ vì bảo vệ thanh danh của Ngụy gia.

 

Ta biết rõ, Ngụy gia không cần một phu nhân trong sạch khó giữ được.

 

Ngụy Cảnh lại càng không bảo vệ ta.

 

Ngụy Cảnh nhìn thấy động tác của ta, vui sướng trong mắt thoáng chốc rút đi, có chút mờ mịt nhíu mày.

 

Tạ Hủ Chi ôm lấy ta, cười lớn rút d.a.o nhắm thẳng vào Ngụy Cảnh.

 

“Ngụy tướng quân, ngươi muốn đưa phu nhân ta đi đâu?!”

 

Sắc mặt Ngụy Cảnh thoáng chốc trầm xuống, nhìn Tạ Hủ Chi như đang nhìn người chết.

 

“Phu nhân ngươi?”

 

Hắn rút trường kiếm trong thắt lưng ra, không nói một lời mãnh liệt từ trên ngựa xẹt tới, mũi kiếm nhắm thẳng vào đầu Tạ Hủ Chi!

 

Tạ Hủ Chi đẩy ta ra sau, nhảy lên nghênh đón!

 

Đao kiếm đụng nhau trên không trung, hỏa tinh b.ắ.n ra, cuồng phong đột nhiên nổi lên!

 

Ta ngơ ngác ở một bên nhìn.

 

Ngụy Cảnh ta biết, ba tuổi bắt đầu luyện võ, thiên phú dị bẩm, sớm vài năm cũng đã là tuyệt đỉnh cao ta, xem đến cao ta thiên hạ có thể ở tiếp mấy hiệp của hắn quả thật cũng không nhiều người làm được.

 

Ngày đó nếu không phải những phản quân kia đồng thời chế trụ ta cùng Cố Vọng Thư, hắn quả thật đã sớm đem những người đó đều giết.

 

Nhưng trước mắt hai người kia trong giây lát đã đánh mấy chục hiệp, Tạ Hủ Chi không hề rơi vào thế hạ phong, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười, thành thạo tiếp chưởng.

 

Ta hậu tri hậu giác phát hiện không đúng.

 

Bất kể là trang trí trong phòng tuy đơn giản nhưng vô giá, hay là thân ta như vậy, đều không nên là một ta lĩnh sơn phỉ nên có.

 

Tạ Hủ Chi rốt cuộc là ai?!

 

Nhưng ta không kịp nghĩ nhiều, trong núi rừng bên cạnh đột nhiên rất nhiều hắc y nhân phi thân bay tới, từng người cầm trong tay trường đao màu đen hướng chúng ta đánh!

Loading...