Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-04-09 19:00:57
Lượt xem: 1,096
Sau khi kết thúc kỳ thi, Dung Ngạn tá túc tại một khách trọ đơn sơ trong kinh thành, chờ đợi công cáo của khoa cử lần này.
Và rồi ngay trước đêm cáo bảng, y thổi tắt đèn cầy để nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy tiếng cạy khóa cửa.
Y vội vàng khoác y phục ra xem, mấy tên hắc y nhân đó đã đạp cửa xông vào, không chờ Dung Ngạn lên tiếng đã đánh cho một gậy rồi dùng bao bố đưa đi.
Đến khi tỉnh lại thì y đang bị trói chặt trong một căn mật thất kín mít, trên ghế thái sư có một nam nhân trung niên cẩm y hoa bào, chính là Tiêu Ngọc Minh.
Hắn híp đôi mắt lại hỏi: “Trạng nguyên, bảng nhãn đều đã nhận bổn quan làm phụ mẫu y thực, không biết vị thám hoa lang đây cảm thấy như thế nào?”
Dung Ngạn trước là kinh ngạc, sau đó hỏi ngược: “Ta đã trúng thám hoa rồi sao? Ngày mai mới cáo bảng, đại nhân làm sao có thể biết được?”
Tam giáp trước khoa cử do đương kim hoàng đế khâm điểm, không đến ngày cáo bảng, ngoại trừ hoàng đế không ai có thể biết bên trong có gì.
Tiêu Ngọc Minh chỉ ung dung từ tốn vuốt râu, cười nhưng không nói gì.
Dung Ngạn chưa kịp vui mừng đã đoán được tiếp đến bản thân sẽ phải đối mặt với những gì.
Thủ phụ đương triều Tiêu Ngọc Minh, độc chiếm triều cương, tội ác chồng chất, thiên hạ đều nghe danh.
Hắn không chỉ lôi kéo hơn một nửa quan viên trong triều, ngay đến cả tuấn tài khoa cử chưa kịp cáo bảng cũng không buông tha.
Dung Ngạn trước giờ vốn là người chính trực, đương nhiên sẽ không nguyện ý cùng hắn mạt cưa mướp đắng đôi bên một phường rồi.
Nếu như cự tuyệt, e là con đường sau này sẽ vô cùng gian nan.
Tiêu Ngọc Minh thấy y do dự, liền đi tới đưa mắt xuống nhìn y: “Người thanh niên, ta hỏi ngươi, ngươi học hành cực khổ là vì cái gì?”
Hắn đang trông chờ Dung Ngạn nói ra câu “Vì muốn thăng quan phát tài, quang tông diệu tổ” đại loại thế.
Trong lòng Dung Ngạn hiện giờ như ngàn cân treo sợi tóc, đôi tay lại bị trói chặt, dùng tư thái thấp kém nói ra những lời hào khí nhất trong lúc này:
“Một lòng vì muôn dân, một lòng vì đất trời, vì kế tục tuyệt học của thánh nhân, vì vạn sự khai thái bình!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khong-phu-minh-nguyet-khong-phu-khanh/chuong-14.html.]
Đây là lời của Trương Tải đã dạy, khi Dung Ngạn đọc sách thích nhất chính là câu này, lúc nào cũng treo bên cửa miệng.
Tiêu Ngọc Minh thảng thốt nhìn y, một lúc sau mới nhếch môi lên cười thành tiếng.
“Ban đầu trạng nguyên và bảng nhãn cũng cứng đầu như ngươi vậy, cho đến khi bổn quan đề ra những điều kiện đó, rất nhanh đã bị lung lay.”
Tiêu Ngọc Minh nâng cằm Dung Ngạn lên để hắn nhìn thẳng vào mắt mình.
“Hai người trước đó đọc sách cả nửa đời người, đã già rồi. Ngươi thì khác, ngươi là người trẻ nhất trong số ba người đỗ đầu.”
"Ta rất xem trọng ngươi, nên đối với ngươi cũng nhẫn nại hơn người khác."
"Ngươi quy thuận bổn quan, bổn quan sẽ bảo tiểu hoàng đế gả công chúa Ngọc Túy cho ngươi, thế nào?"
Hắn dẫn dắt từng bước, đưa ra điều kiện mà hắn nghĩ là có sức hấp dẫn nhất.
Dung Ngạn nói: “Trong nhà đã có thê tử, đối với ta tình thâm nghĩa nặng, ta có c.h.ế.t cũng không phụ nàng.”
Ánh mắt Tiêu Ngọc Minh biến sắc, thở dài một hơi từ từ duỗi thẳng lưng cười lạnh: “Nguyện c.h.ế.t sao?”
“Ngươi làm bổn quan thất vọng quá.”
“Ngươi đã không thuận, bổn quan cũng không ép.”
Dung Ngạn thấy thần sắc của y, sợ tới mức liên tiếp lùi về sau mấy bước.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Ta là thám hoa do thiên tử khâm điểm, nếu tối nay ta xảy ra chuyện, hoàng đế chắc chắn phái người điều tra, người không sợ…”
Tiêu Ngọc Minh không thèm để ý lời nói của hắn phất áo đi khỏi.
Dung Ngạn bị mấy tên thị vệ giữ chặt rót vào miệng một ly rượu độc.