Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-04-09 19:00:30
Lượt xem: 951
Cũng không biết Tiêu Ngọc Minh bận bịu ở nơi nào, ta sốt ruột ngồi chờ cả ngày, được tin y đã hồi phủ thì đêm đã khuya lắm rồi.
Ta đành thoát ly xác thịt, hóa thành hồn phách bay sang phòng chính.
Dưới ánh trăng, bóng của hoa Hải Đường đã trùng điệp mấy tầng, trước cửa sổ bị cành cây che khuất, Tiêu Ngọc Minh đang ngồi trước bàn sách, đề bút viết chữ.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Khung cảnh này khiến ta vừa ấm áp lại vừa quen thuộc.
Có lẽ là do ta bay vào nên mang theo ít gió, ánh đèn cầy đung đưa khiến Tiêu Ngọc Minh đưa mắt lên nhìn, rồi lại cúi xuống viết tiếp.
Vẫn còn giả vờ như chưa nhìn thấy ta sao?
Cái đồ vô lương tâm này!
Ta chống đôi tay lên mặt bàn của y, thổi lên mặt y một hơi.
Không hề có động tĩnh gì.
Ta lại nhìn y chớp chớp mắt, thè lưỡi làm mặt quỷ.
Y cũng không thèm để tâm.
Ta có hơi tức giận, liền giật giấy từ trong tay y qua, đôi mắt lại rơi vào dòng chữ trên giấy.
Đột nhiên y ngẩng đầu, ánh mắt cũng như ta nhìn vào tờ giấy.
Nhưng động tác của ta lại nhanh hơn một bước.
Bút tích trên giấy khiến cho cả người ta cứng đờ.
Hồng tụ thiêm hương những năm tháng đó, bút tích của Dung Ngạn ta là người quen thuộc nhất còn gì.
Đây chính là chữ viết của Dung Ngạn!
Càng khiến ta kinh ngạc thất sắc chính là nội dung trong giấy.
Thôn Nam Bính, nơi mà ta từng sống ở đó ba năm, đã xảy ra cháy rừng, cả thôn đều bị cơn hỏa hoạn thiêu rụi, không một thôn dân nào sống sót.
Cho dù là hồn phách thì ta vẫn run rẩy kịch liệt, đứng không vững sắp phải ngã xuống mặt đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khong-phu-minh-nguyet-khong-phu-khanh/chuong-13.html.]
Tiêu Ngọc Minh vội vã chạy đến, dùng đôi tay đỡ lấy ta.
Không đúng, chuẩn xác mà nói thì, đó chính là hồn phách của Dung Ngạn!
Bởi vì động tác của y quá nhanh, nên khi Tiêu Ngọc Minh bị tách rời hồn phách ra ngoài thì xác thịt lập tức đổ nhào xuống, mềm nhũn nằm sấp trên mặt bàn.
Dung Ngạn đỡ ta dậy, ánh mắt quan tâm.
“Lan Nhi.”
Y vẫn dịu dàng như trước gọi ta, âm thanh tựa như trác ngọc văng vẳng.
Ta đã hiểu hết mọi thứ, liền đ.ấ.m nhẹ lên lồng n.g.ự.c y: “Ngươi là đồ vô lương tâm mà, gạt ta lâu như thế, tại sao lại không nói cho ta biết!”
“Gạt ta vui lắm có đúng không?!”
“Ta c.h.ế.t rồi, ngươi cũng c.h.ế.t theo, toàn bộ người trong thôn Nam Bính đều c.h.ế.t hết, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ?!”
Nước mắt của ta đã giàn giụa hai má.
Y ôm chặt ta vào lòng, nước mắt cũng như ta tuôn rơi không ngừng.
“Thế sự bạc bẽo, ta rất sợ nàng sẽ hiểu lầm ta là một người bạc tình bạc nghĩa.”
“Đôi tay này, gần đây đã nhuốm rất nhiều máu.”
“Con đường báo thù nguy hiểm trập trùng, ta muốn tự tay giải quyết tất cả, sau khi xong việc mới cùng nàng nhận mặt.”
“Thế nhưng, Lan Nhi à, nàng tin ta, những người ta đã g.i.ế.c đều là người xấu!”
“Nhưng Dung Ngạn ta chưa từng phụ nàng.”
Ta khịt mũi rồi lau nước mắt lên áo của y: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
(Tam giáp: chính là ba thứ hạng đầu tiên).
(Hồng tụ thiêm hương: Hồng tụ dùng để chỉ cô gái xinh đẹp; chỉ thư sinh đọc sách còn có cô gái đẹp bầu bạn bên cạnh).