Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không ngoảnh lại - 6

Cập nhật lúc: 2024-11-18 21:19:36
Lượt xem: 547

Câu thắc mắc của tôi ngừng bặt sau khi nhìn rõ vật phẩm đấu giá. Đó là một bức tranh, do tôi vẽ.

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, phòng riêng đối diện đã ra giá cao hơn: “Mười triệu.”

 

Bùi Kính Yến tăng giá lần nữa: “Hai mươi triệu.”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Rõ ràng, giá đã đẩy đến mức này, tiếp tục báo giá là vô nghĩa, nhưng phòng riêng đối diện vẫn nhất quyết cắn chặt không nhả: “Ba mươi triệu.”

 

Tôi cau mày, ban đầu tôi bán nó giá chỉ có năm triệu, đẩy giá tới mức này rõ ràng không hợp lí chút nào.

 

Tôi kéo cánh tay đang muốn ra giá lần nữa của Bùi Kính Yến, nói: “Bức tranh này không đáng cái giá đó, rõ ràng đối phương đang muốn đẩy giá, anh đừng mắc bẫy. Tôi cảm thấy đáng.”

 

Bùi Kính Yến nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc. Hắn cầm bộ đàm lên, báo giá lần cuối: “Năm mươi triệu.”

 

Một gõ, hai gõ, ba gõ.

 

Đối phương không tăng giá tiếp, Bùi Kính Yến thắng được món đồ này.

 

14.

 

Tôi cố nhịn xuống nhưng không nhịn nổi, nói: “Anh thừa tiền quá nên ngu luôn rồi hay gì?”

 

Hắn chưa kịp trả lời thì tiếng gõ cửa đã vang lên, bức tranh được đưa lên phòng chúng tôi. Bùi Kính Yến cầm bức tranh xem thật kĩ, nét mặt thoáng qua vẻ hoài niệm, song chẳng mấy chốc đã biến mất.

 

“Tiền bạc chẳng mua được tấm lòng son. Huống hồ, tôi kiếm tiền nhanh hơn tiêu tiền, tạm thời đại tiểu thư Lâm chưa cần lo tôi phá sản đâu.”

 

Nói xong, Bùi Kính Yến đưa bức tranh cho tôi.

 

Nhìn bức tranh sơn dầu màu sắc rực rỡ quen thuộc, mọi lời chỉ trích hắn tắt ngóm trong nháy mắt.

 

Không thể không nói, tuy ngoài mặt mắng Bùi Kính Yếu tiêu tiền bừa bãi nhưng thâm tâm tôi cũng rất muốn đua giá bằng được bức tranh này, cho dù phải trả cái giá hoàn toàn không có lợi cho tôi.

 

Đây là tác phẩm đầu tiên khi tôi học vẽ tranh sơn dầu năm mười bảy tuổi, đối với tôi nó có ý nghĩa rất đặc biệt. Những người trong hội đồng quản trị nhà học Lục sao có thể dễ dàng đối phó như vậy, chưa kể tôi còn là một người ngoài cuộc hoàn toàn không liên quan gì đến Lục thị.

 

Khi còn học đại học, tôi đã dành rất nhiều thời gian, sức lực và thậm chí cả tiền bạc để giúp Lục Tinh Dương giải quyết vấn đề của công ty gã.

 

Với tư cách người thừa kế tập đoàn, chúng tôi đều có trách nhiệm và nghĩa vụ những gì mình phụ trách. Vì vậy lúc đó tôi không cách nào mở miệng xin ba mẹ hết thảy các chi tiêu của mình, chỉ có thể dùng quỹ riêng của mình.

 

Nhưng chắp vá lung tung đến cuối cùng, tôi vẫn thiếu một khoản nhỏ. Cùng đường, tôi đành tới xưởng vẽ tháo bức tranh này xuống, gởi bán ở phòng đấu giá.

 

Sau đó, có lần Lục Tinh Dương hỏi tôi về tình hình bức tranh này, tôi dùng lí do lúc ba mẹ tặng quà đã vô tình lấy nhầm nó để lấp l.i.ế.m cho qua chuyện. Tôi cố bày ra vẻ thản nhiên, Lục Tinh Dương không hề nghi ngờ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khong-ngoanh-lai/6.html.]

 

“Đi thôi.”

 

Thấy tôi lại chìm đắm trong quá khứ, Bùi Kính Yến cầm áo vest từ lưng ghế lên, chuẩn bị dẫn tôi đi.

 

“Ể, anh không định đấu giá những thứ khác sao?”

 

Tôi ôm bức tranh vội vàng đi theo hắn.

 

Bùi Kính Yến đi phía trước, áo vest khoác trên tay, đáp: “Không, đấy là thứ duy nhất tôi muôn.”

 

15.

 

Niềm vui tìm lại được thứ đã mất làm tôi hơi choáng ngợp, kết quả là lúc đi đường tôi hơi mất tập trung.

 

“Em còn như vậy tôi sẽ lấy nó lại đấy.”

 

Nghe vậy, tôi ngẩng đầu lên mới phát hiện mình suýt chút đã đ.â.m sầm vào thang máy. Nếu không có lòng bàn tay Bùi Kính Yến chặn ngay trán thì tôi đã đập đầu rồi.

 

Tôi mím môi giấu bức tranh ra sau lưng.

 

“Tôi ko ngắm nữa.”

 

Bùi Kính Yến bật cười, cũng không định so đo với tôi nữa mà bước vào thang máy. Tôi cũng theo hắn đi vào.

 

“Thưa anh, xin hãy chờ chút!”

 

Một người đàn ông ăn mặc lịch sự vội vàng chạy về phía chúng tôi. Anh ta vịn vào tường thang máy, một tay chặn cửa thang máy đang đóng lại, ngắt ngang nó.

 

“Xin lỗi vì đã quấy rầy.” Anh ta rút tay về, sau đó nhấn nút đi xuống, thở hổn hển nói: “Thưa anh, Chủ tịch của chúng tôi muốn có bức tranh trên tay anh, ông ấy sẵn lòng dùng vòng tay và hoa tai cùng bộ với món vật phẩm áp chót lần này để đổi.”

 

“Anh cũng biết, giá trị của bản thân bức tranh này không hề đáng giá năm mươi triệu, Chủ tịch của chúng tôi không mang đủ tiền nhưng vòng tay và hoa tai có giá hơn năm mươi triệu nhiều. Bức tranh này do phu nhân Chủ tịch vẽ, với Chủ tịch chúng tôi nó có giá trị vô cùng to lớn. Không biết anh có thể vui lòng từ bỏ yêu thích của mình để thành toàn một chuyện tốt không?”

 

Nghe vậy, tôi hiểu người một mực đấu giá với Bùi Kính Yến không phải người của hội đấu giá cố tình đẩy giá lên cao để làm khó mà là Lục Tinh Dương cũng đang ở đây, gã nhìn thấy bức tranh này nên muốn trả lại cho tôi.

 

Tôi vừa định lên tiếng đã bị Bùi Kính Yến giành trước: “Xin lỗi nhưng bức tranh này cũng rất quan trọng với vợ tôi, nên tôi không thể nhường được.”

 

“A!”

 

Trong tiếng hô kinh ngạc của người trợ lí, Bùi Kính Yến nhấn nút phía bên trong, cửa thanh máy đóng lại.

 

Tôi và hắn chậm rãi đi xuống.

Loading...