Không ngoảnh lại - 5
Cập nhật lúc: 2024-11-18 21:19:25
Lượt xem: 584
Để đi cùng Bạch Thư Dĩnh, Lục Tinh Dương đã bỏ tôi lại nơi này. Cái thai mới được một tháng rưỡi, vừa khớp thời gian Bạch Thư Dĩnh về nước.
Gã đã nghĩ gì khi ở bên cô ta trong bệnh viên hôm qua? Liệu gã có lo lắng dù chỉ giây lát rằng một thân một mình tôi ở một nơi xa lạ có sợ hãi không chăng? Hay gã chỉ ngạc nhiên mừng rỡ khi có đứa con đầu lòng và sắp được làm cha?
11.
Tôi rơm rớm nước mắt.
“Đừng xem.” Bùi Kính Yến che mắt tôi từ phía sau: “Chỉ là một tên cặn bã mà thôi, không đáng. Lớp trang điểm của em mà lem thì lát nữa không ra ngoài gặp người được đâu.”
Tôi sụt sịt, nghẹn ngào nói: “Tôi biết.”
Tôi cố hết sức kìm nén cảm giác tủi thân và khó chịu, song tuyến lệ lại chẳng nghe lời chút nào, cứ phải chống đối tôi mới chịu. Càng cố nhịn xuống, nước mắt càng chảy nhiều hơn.
“Chắc trong mắt anh tôi ngu ngốc lắm nhỉ, thích một người đến đánh mất chính mình. Nhưng phải nói, thật ra trước đây Lục Tinh Dương đối với tôi rất rất rất tốt, tốt đến mức chỉ hận không thể cho tôi tất cả mọi thứ hắn ta có, anh tin được không?”
Kể từ khi Lục Tinh Dương không vào cùng trường đại học với tôi, bọn tôi ít liên lạc hơn, trong đó có hơn một tháng tôi không thể liên lạc với hắn ta. Mãi đến khi về nhà, tôi mới phát hiện hắn ta có bạn gái.”
“Sau đó, hắn ta như biến thành con người khác, thường xuyên cãi nhau với tôi vì chuyện của Bạch Thư Dĩnh, mãi cho đến khi Bạch Thư Dĩnh xuất ngoại. Thời gian đó hắn ta sa sút cực kì, tôi sợ hắn ta xảy ra chuyện nên mỗi ngày đều lấy cớ đưa thức ăn để đến gặp hắn ta.”
“Cho đến lần cuối cùng, hắn hỏi tôi có muốn quen hắn không. Tôi đồng ý. Tôi biết có lẽ không hẳn là hắn ta thích tôi, nhưng bọn tôi đã có cuộc sống tốt đẹp suốt một thời gian dài, cuối cùng, chúng tôi đã kết hôn.”
“Khi mọi chuyện đang ngày càng tốt hơn, Bạch Thư Dĩnh trở lại. Có… có phải tôi không xứng đáng được hạnh phúc không?”
Bùi Kính Yến ôm tôi, ghì đầu tôi lên vai hắn. Nước mắt tôi nhuốm ướt một góc áo hắn.
“Không hề, em rất tốt, là tự hắn ta không biết quý trọng.” Bùi Kính Yến vuốt tóc tôi, cẩn thận từng chút xoa dịu cảm xúc của tôi.
Tôi càng khóc to hơn: “Thích một người thật quá khổ cực, tôi không muốn thích hắn ta nữa.”
Bàn tay đang vỗ về tôi khựng lại, Bùi Kính Yến nói: “Ừ, thích một người thật khổ cực… Chúng ta không thích hắn ta nữa.”
12.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khong-ngoanh-lai/5.html.]
Tôi đã sửa sang lại lớp trang điểm trong phòng nghỉ khá lâu. Sau khi chắc chắn qua gương rằng đôi mắt đỏ hoe vì vừa khóc của mình không thể bị phát hiện, tôi vịn tay Bùi Kính Yến tiến vào bữa tiệc.
Mới đầu tôi còn lo không biết có ai nhận ra điểm bất thường ở tôi hay không. Hoặc có lẽ, tôi và Lục Tinh Dương từng được ví như Kim Đồng Ngọc Nữ trong giới giờ lại quậy thành thế này, gã dẫn Bạch Thư Dĩnh đi khắp nơi thì cũng thôi đi, tôi lại còn theo Bùi Kính Yến dự tiệc, người khác nên đối xử với tôi và gã như thế nào? Mặt mũi hai nhà Lục, Lâm vất đi đâu? Nhưng đến khi vào trong rồi tôi mới nhận ra mình chẳng cần phải lo về vấn đề này chút nào. Nói đây là một bữa tiệc, còn không bằng nói đây là một phòng đấu giá lớn.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi và Bùi Kính Yến được đưa thẳng lên vị trí quan sát cao nhất, ngoài những nhân viên phục vụ mang đồ uống đến từng phòng, chúng tôi hoàn toàn không gặp ai khác dọc đường.
Những hội đấu giá tương tự như này tôi từng tham gia rất nhiều lần. Cách đây vài tháng, tôi cũng nhận được lời mời tham gia cuộc đấu giá này, cũng nghe nói sẽ có không ít đồ vật mới lạ nên đã chuẩn bị đến chơi một chút.
Tuy nhiên hôm nay tâm trạng tôi có hơi chán chường, không cách nào khơi gợi được hứng thú nên tôi chỉ định xem Bùi Kính Yến chơi một mình, tiện thể xem xem hắn định đấu giá món nào.
Tuy nhiên, mọi việc diễn ra khác hẳn với tưởng tượng của tôi. Bùi Kính Yến mãi vẫn không ra giá bất kì món nào, trái lại vẫn luôn xử lí công việc.
Tôi đặt tập tài liệu vật phẩm đấu giá trên tay xuống, khó hiểu hỏi hắn: “Đừng nói với tôi anh dẫn tôi tới đây chỉ để ngồi làm việc cùng tôi nhé?”
Bùi Kính Yến nghe vậy liền ngừng thao tác trên máy tính bảng, nói: “Em sốt ruột cái gì, đồ tôi muốn còn chưa lên sàn.”
Tôi hiểu ra, nói: “Anh thích món đồ áp chót kia?”
Quả thật, chiếc vòng cổ phỉ thúy màu xanh đế vương áp chót lần này ngoài bản thân giá trị của nó, điểm đáng giá lớn nhất chính là nó là tác phẩm cuối cùng trước khi qua đời của nhà thiết kế nổi tiếng thế giới Maureen.
Đúng là mánh khóe quảng cáo.
13.
Bùi Kính Yến không nói gì, tôi chỉ xem như hắn đang giả ngầu.
Tôi lắc đầu, nhàm chán cầm điện thoại lướt mạng.
“Tám triệu.”
Chưa được bao lâu, tôi đã nghe người bên cạnh báo giá vào bộ đàm lần đầu tiên.
Tôi chăm chú nhìn món đồ đấu giá bên dưới, nói: “Không phải vẫn chưa tới món áp chót sao…”