Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không còn vương vấn - 2

Cập nhật lúc: 2024-11-19 20:19:17
Lượt xem: 828

Tôi quay lại nhìn vào mắt hắn. Trong mắt hắn có tình yêu, xen lẫn sự quan tâm, không khác gì Bùi Nhiên trong ký ức của tôi.

"Có chuyện gì vậy?" Hắn hỏi đi hỏi lại những câu hỏi đó nhưng lòng tôi càng lúc càng xáo động.

Thực sự, quá kinh tởm.

4

Tôi đã nôn rất lâu nhưng tôi không thể nhổ ra được gì, tim tôi đau nhói như thể tôi sắp c**hết.

Bùi Nhiên rót cho tôi một ly nước, hắn vỗ nhẹ vào lưng tôi và bảo tôi uống một ngụm nước. Giọng điệu của hắn rất quan tâm và dịu dàng, trong mắt hắn không có chút gì là chán g**hét mà chỉ quan tâm đến tôi.

Tôi chậm rãi nhìn mình trong gương, tôi vẫn như thế, chỉ là tôi không thích cười nữa và không còn tươi tắn nữa.

Tôi chợt nghĩ đến cô gái đang ôm cánh tay Bùi Nhiên và làm điệu bộ khêu gợi, khi Lâm Xuân cười, cô ta thật ngọt ngào và rạng rỡ như ánh mặt trời.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

"Vãn Vãn, uống chút nước đi, bình tĩnh một chút."

Hắn nhẹ nhàng nhắc lại, nhưng khi hắn đưa cốc nước ra trước mặt tôi, tôi chợt quay sang nói: “Có lẽ, em đang mang thai.”

Bùi Nhiên sửng sốt. Hắn thậm chí không thể cầm chắc ly nước trong tay mà làm rơi nó xuống đất.

Chiếc cốc nước bằng nhựa rơi xuống đất phát ra âm thanh nghèn nghẹt, dòng nước âm ấm b.ắ.n lên chân tôi. Chiếc cốc rơi xuống đất và nảy lên, đập vào mắt cá chân tôi. Thật đau.

Thế là tôi rơi vài giọt nước mắt.

Bùi Nhiên vội vàng lau nước mắt cho tôi, sau đó ngồi xổm xuống dùng khăn giấy lau vết nước trên chân tôi, rồi dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá chân tôi.

"Thật xin lỗi, Vãn Vãn, anh cầm cốc không chắc, em có bị thương không? Anh xin lỗi, xin lỗi em."

Tôi nhìn chằm chằm vào hắn và hỏi hắn: "Anh vẫn chưa muốn có con à?"

Bùi Nhiên lắc đầu và ngước nhìn tôi. Ánh mắt hắn dịu dàng đến mức có thể nhấn chìm tôi trong đó: “Anh rất mong có được một đứa con với em.”

Bùi Nhiên khựng lại, rồi đứng dậy. Hắn đặt tay lên vai tôi, tạo một lực nhẹ và nói từng lời một với vẻ hết sức nghiêm túc.

"Nhưng sức khỏe của em không được tốt lắm. Bác sĩ Tô nói rằng trong vài năm tới chúng ta không thể có con."

Đúng rồi. Hắn làm điều đó vì lợi ích của tôi. Sức khỏe của tôi không tốt và chưa thể có con. Nếu tôi mang thai, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Không đúng. Vì hắn đã thích người khác rồi.

Tôi đã tỉnh táo không để mình tự lừa dối chính mình. Tôi cảm thấy con d.a.o cực kỳ cùn đó kéo đi kéo lại trên cơ thể mình. Cơn đau đến mức khó thở nên tôi càng lúc càng tỉnh lại.

Tôi nhếch khóe miệng lên để lộ nụ cười, nhưng lại phát hiện mình không thể cười được. Vì vậy tôi chỉ có thể nói với Bùi Nhiên một cách khô khan: "Anh đừng lo lắng, em không có thai."

Thực sự không có. Bà dì vừa ghé thăm tôi cách đây 2 ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/khong-con-vuong-van/2.html.]

"Có lẽ em bị thiếu m.á.u nên đột nhiên buồn nôn."

Tôi cúi xuống nhặt cốc nước lên, tôi đã mua nó khi cùng Bùi Nhiên đi chợ đêm. Mẫu hoa tulip ở trên là mẫu tôi thích nhất.

Tiếc là nó đã bị nứt. Nếu nó bị nứt thì không bao giờ có thể sửa được.

Điều tương tự cũng xảy ra với cảm xúc.

5

Bùi Nhiên đã mua cho tôi rất nhiều thuốc bổ máu. Hắn xin nghỉ vài ngày để ở nhà với tôi. Hắn bảo vì sức khỏe của tôi không tốt, lại bị thiếu m.á.u nên tôi phải chăm sóc bản thân thật tốt.

"Anh biết em không thích người lạ, nếu nhờ dì bảo mẫu chăm sóc, em nhất định sẽ từ chối. Vậy nên tốt nhất là anh xin nghỉ mấy ngày ở nhà cùng em."

Bùi Nhiên đưa tay chạm vào mũi tôi, cười nhẹ.

Hai mươi bốn đặc điểm chung thủy của người chồng tốt. Nếu không biết chuyện của hắn và Lâm Xuân, có lẽ tôi đã thực sự cảm thán rằng một kẻ hư hỏng như tôi lại xứng đáng có được tình yêu chân thành như vậy.

Thật đáng tiếc rằng tất cả điều này là dối trá.

Dối trá.

Bùi Nhiên nấu năm món mặn, một món canh, đều là món tôi thích, bổ m.á.u và có hương vị thơm ngon. Tôi đã nỗ lực đủ để khiến mình ăn thêm vài miếng nữa.

Hắn múc một bát canh và đặt trước mặt tôi. Bùi Nhiên nói rằng món canh rất nóng. Hắn sợ tôi bị bỏng tay khi bưng nên sau khi nấu xong hắn luôn đặt trước mặt tôi. Vô cùng chu đáo.

"Sao em không ăn?" Bùi Nhiên gắp một món khác cho tôi, trong mắt mang theo ý cười.

"Vẫn còn nóng, em chờ cho nguội bớt." Tôi lắc đầu với hắn và mân mê món canh.

Tôi vẫn cảm thấy hơi khó chịu và thực sự không muốn ăn.

Bùi Nhiên đặt đũa xuống. Hắn đưa tay ra trước mặt tôi thì thấy có một vết phồng rộp ở ngón trỏ bàn tay phải, có lẽ là do bỏng khi nấu ăn.

"Vãn Vãn, anh cảm thấy hơi đau."

Bùi Nhiên làm bộ làm tịch trước mặt tôi, cau mày phàn nàn rằng nó đau, còn nói nếu tôi thổi vào thì sẽ không sao nữa.

Tôi bật cười, nói rằng hắn giống như một đứa trẻ. Nhưng khi cười, nước mắt lại chảy ra.

"Vân Văn, sao em lại khóc?"

Vẻ mặt của Bùi Nhiên đột nhiên trở nên rất lo lắng, hắn vội vàng lau nước mắt cho tôi, lại đứng bên cạnh tôi, cố ôm tôi.

Tôi lắc đầu với hắn: “Em chỉ cười ra nước mắt thôi”.

 

Loading...