Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hải Thượng Minh Châu - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-05-26 16:03:47
Lượt xem: 1,877

Người ra đón bọn ta là Ninh vương.

 

Không, hắn không phải ra đón bọn ta, hắn ra đón thánh chỉ.

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Thánh chỉ yêu cầu hắn cùng ta điều tra vụ án tham ô.

 

Hắn nhận lấy thánh chỉ, thậm chí không thèm nhìn ta lấy một cái, trực tiếp quay người bỏ đi.

 

An Ninh nhìn thấy vẻ mặt không chút nể nang của hắn, tức giận không chịu được, khoác tay ta nói:

 

"Mặc kệ hắn."

 

"Hắn đánh ta trước, ta còn chưa hết giận đây, hắn vênh váo cái gì."

 

Ta bất lực, giúp nàng kéo chặt áo choàng:

 

"Dù sao cũng là huynh muội cùng cha cùng mẹ, không được để xảy ra bất hòa."

 

"Đúng sai thế nào thì lỗi cuối cùng vẫn là ở ta, nếu ta không trộm mất trái tim của nàng thì sao có thể khiến quý phi và Ninh vương không vui."

 

Ta thì thầm lời yêu thương bên tai, khiến mặt An Ninh đỏ bừng, nhẹ nhàng đẩy ta một cái, chu môi trách yêu:

 

"Chàng đúng là không biết xấu hổ, giữa thanh thiên bạch nhật mà nói những lời như vậy."

 

Ta nhìn vết tích ân ái trên cổ nàng, cố nín buồn nôn, trêu chọc:

 

"Ta không biết xấu hổ ư, không biết đêm qua là ai dây dưa không dứt."

 

Lần này, cổ An Ninh đỏ bừng, nắm đ.ấ.m nhỏ bé rơi thẳng vào n.g.ự.c ta:

 

"Không nói chuyện với chàng nữa, ta đi xem viện của ta."

 

Ta mỉm cười tiễn nàng đi, diễn trọn vẹn cảnh vợ chồng ân ái.

 

"Ngươi còn có lương tâm, đối xử với con bé không tệ."

 

Ta vừa quay người, Ninh vương đã đi tới, dáng cao như ngọc, đứng ngay sau lưng.

 

Ta cúi chào một cái, thản nhiên nói:

 

"Vợ của ta, đương nhiên ta phải đối xử tốt với nàng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hai-thuong-minh-chau/chuong-16.html.]

 

Đôi mắt lạnh lùng của hắn chuyển động, mãi một lúc lâu sau mới thở phào, giọng điệu mềm mỏng hơn:

 

"Muội muội của ta được chiều hư, không sợ trời không sợ đất, chỉ có ngươi mới khiến nàng ngoan ngoãn nghe lời."

 

"Thôi được, chỉ cần ngươi đối xử tốt với nàng, bảy mươi hai mạng người ở đảo Lạc Ngư đều có thể sống đến già."

 

Nắm đ.ấ.m dưới tay áo rộng siết chặt nhưng ta vẫn phải giả vờ ngoan ngoãn:

 

"Điện hạ yên tâm, ta chắc chắn sẽ tận tâm tận lực."

 

Vừa quay người, ý cười nơi khóe mắt ta biến mất ngay lập tức, thay vào đó là đôi mắt đầy vẻ hận thù.

 

"Vậy mà ngươi lại tìm thấy."

 

"Muốn uy h.i.ế.p ta, hừ, chỉ xem ai sống lâu hơn."

 

Chớp mắt đã đến đông chí, vụ án tham ô vẫn không có tiến triển, ta ăn những chiếc bánh chẻo do An Ninh tự tay gói mà chẳng thấy ngon miệng.

 

An Ninh nhìn ra vẻ mặt cố tình làm ra vẻ của ta.

 

"Có phải chịu ấm ức gì không? Là Ninh vương sao?"

 

Ta lắc đầu, nắm lấy tay nàng.

 

"An Ninh, ngày mai nàng về kinh được không? Nghe lời ta, chăm sóc tốt cho con của chúng ta."

 

"Nếu ta không về được, cả đời nàng cũng đừng rời khỏi kinh thành. Nuôi lớn con của chúng ta, còn lại, đừng tính toán nữa."

 

An Ninh hoảng sợ, đuổi hết nha hoàn và bà tử ra ngoài, run rẩy nắm lấy tay ta, lạnh ngắt:

 

"Có chuyện gì thế? Sao lại nói những lời như vậy?"

 

Đáy mắt nàng đỏ hoe, thậm chí còn mang theo tiếng khóc.

 

Ta thở dài ôm nàng vào lòng:

 

"Nàng không biết thì tốt hơn, ta không thể kéo nàng vào chuyện này."

 

Nàng càng thêm bất an, hỏi cho ra nhẽ, níu chặt lấy ta không buông.

 

Loading...