Hải Thượng Minh Châu - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-05-26 15:59:21
Lượt xem: 1,865
Nhưng nàng đã nắm chặt lấy tay áo ta.
Ta đứng im không nhúc nhích, nghe nàng nức nở nói:
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Đêm tân hôn chàng không ở bên thiếp, thiếp sẽ trở thành trò cười cho kinh thành."
Ta ngẩng đầu, tự lẩm bẩm:
"Thiên hạ đã mắng ta tham vinh hoa phú quý. Vậy thì, ta lại thêm tiếng vô tình vô nghĩa cũng không sao. Cuối cùng đều là số phận cả!"
Tay kéo vạt áo ta của nàng run lên, như đã hạ quyết tâm, nghiến răng nói:
"Chỉ là thắp một nén hương, ta đi là được chứ gì."
Ta quay người lại, ôm nàng vào lòng, nhìn trâm cài đầu lấp lánh dưới ánh nến, cong môi mỉm cười nói:
"Ta biết mà, nàng yêu ta nhiều như ta yêu nàng vậy."
Đêm tân hôn, hung thủ gi ết ch ết phu nhân của ta ngoan ngoãn quỳ trước bài vị của nàng, cung kính dập đầu, thắp hương.
Với An Ninh, đó là sự sỉ nhục lớn lao.
Nhưng với ta, nỗi hận trong lòng vẫn chưa nguôi.
Đêm tân hôn, công chúa say khướt, sau khi nến tắt, ta và thái tử ngồi cùng nhau trong hầm.
"Tuy Ninh vương đã đi Giang Nam nhưng ta không thể động vào hắn."
"Phụ hoàng đưa hắn đi Giang Nam là muốn nhà mẹ đẻ của ta bảo vệ hắn chu toàn."
"Nếu hắn gặp chuyện ở Giang Nam, nhà mẹ đẻ của ta sẽ gặp họa lớn."
Ta uống cạn ly rượu trong tay, mắt lạnh như băng:
"Tên đã lên dây thì phải bắn."
"Nếu hắn không ch ết, hắn sẽ quay lại."
Thái tử im lặng hồi lâu, sau đó nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hai-thuong-minh-chau/chuong-15.html.]
"Chỉ có thể để Cô lấy thân mình ra làm mồi, dùng mạng của Cô để đổi lấy sự diệt vong của hắn."
Ly rượu trong tay ta ngừng lại trên môi, ta uống cạn, chỉ còn lại vị cay nồng đầy miệng:
"Thái tử là người vô cùng quý giá, không thể lấy thân ra làm mồi."
"Thần, có thể tự đi."
Chỉ là, An Ninh yêu ta sâu đậm, sao có thể để ta rời xa nàng.
Chỉ đi ngoại ô kinh thành ba ngày, nàng đã gi ết ch ết ba nữ tỳ sau lưng ta.
Ta chỉ vào t.h.i t.h.ể nữ tử như hoa như ngọc bị cắt nát, hỏi nàng muốn làm gì, nàng vẫn không chịu hối cải:
"Làm ta không vui thì g.i.ế.c thôi."
"Có gì mà không gi ết được? Chỉ là mấy mạng tiện nhân. Ta gi ết được bao nhiêu thì gi ết."
Bàn tay lạnh ngắt siết chặt, ta lập tức phất tay áo bỏ đi.
Nàng lấy lòng ta, cũng để dỗ ta về phòng, bèn đưa tiền bồi thường cho gia đình người chết, còn kéo tay áo ta, đáng thương cầu xin:
"Sau này ta sẽ không g.i.ế.c người lung tung nữa, thật mà. Chàng tin ta một lần đi, chỉ một lần này nữa thôi."
Ba tháng sau, An Ninh đã có thai, vừa khóc vừa làm ầm lên đòi cùng ta đi Giang Nam.
Ta chưa bao giờ tin nàng, chỉ là, chỉ là nàng còn có ích mà thôi.
"Ta đi điều tra vụ án, nàng đi theo ta, lỡ có chuyện gì xảy ra thì ta phải làm sao!"
Nhưng nàng ôm chặt lấy cánh tay ta, không chịu buông.
"Nếu chàng không cho ta đi theo, ta sẽ đi cầu xin phụ hoàng, không cho chàng đi."
Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể đưa nàng đi Giang Nam.
Chỉ là nàng không biết, thứ chờ đợi nàng không phải là hoa thơm đầy bờ ở Giang Nam tháng ba, mà là cái lạnh thấu xương của gió mùa thu.