Gửi Nhầm Truyện Cấm Cho Nam Thần - Chương 13:
Cập nhật lúc: 2024-11-17 23:26:17
Lượt xem: 220
Chương 13:
Bên kia, người của công ty đã bắt đầu giới thiệu danh sách nhân viên tới đây hôm nay.
Mà khi giới thiệu tới Tống Trạch, đối phương cười khanh khách nói: “Đây là trợ lý hạng mục của chúng tôi Tống Trạch, mọi người cứ gọi cậu ấy là Tiểu Tống được rồi.”
Tôi suýt thì bật cười thành tiếng, phải cố gắng thật lâu mới có thể thu liễm ánh mắt, khiến nét mặt mình bình tĩnh không gợn sóng, cũng bắt đầu chào hỏi: “Tiểu Tống.”
Nhìn thấy Tống Trạch, rõ ràng Hạ Tự không mấy vui vẻ.
Từ trước tới nay anh ấy vẫn luôn nội liễm, vậy mà buổi trưa khi ăn cơm anh ấy lại nắm chặt lấy tay tôi, còn gắp không ít đồ ăn vào trong bát của t.
Vị quản lý hạng mục họ Hoàng kia cười nói: “Tiến sĩ Hạ với bạn học Úc thân mật thật.”
Hạ Tự cười nhẹ: “Đúng vậy, chúng tôi đã yêu nhau rất lâu rồi.”
Tống Trạch ngồi bên cạnh, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Sau khi ăn cơm xong, anh ta theo chúng tôi cùng quay về phòng thí nghiệm. Nhân lúc Hạ Tự đang giới thiệu hạng mục, chỉ còn hai chúng tôi lạc đàn, anh ta túm lấy cánh tay tôi vặn hỏi:
“Cô đã qua lại với anh ta lâu rồi? Chuyện từ khi nào?”
Tôi không trả lời, chỉ hất tay anh ta ra: “Liên quan gì tới anh? Chúng ta đã chia tay nhau 800 năm rồi!”
“Nguyên Nguyên, em không thể như vậy được…”
Vào lúc Tống Trạch còn muốn lì lợm la liếm, Hạ Tự dẫn người xuất hiện một cách đúng lúc. Ánh mắt lạnh như băng vừa quét qua, Tống Trạch chỉ còn nước rụt tay về.
Vốn dĩ phía công ty phái Tống Trạch tới đây đại khái là vì hi vọng anh ta có thể nắm rõ nội dung hạng mục, sau đó tương lai lại móc nối với một số hạng mục độc quyền có liên quan.
Nhưng tôi với Hạ Tự không ưa gì Tống Trạch cho nên cũng không định nói cặn kẽ.
Sau đó, cũng không biết Hạ Tự nói gì với phía công ty, bọn họ dứt khoát đổi một trợ lý hạng mục khác tới đây.
Là một cô gái tóc ngắn ngang tai, giọng nói rất ngọt ngào, mỗi ngày đều chạy theo sau lưng tôi gọi chị ơi, còn có thể giúp tôi thu dọn đồ đạc quét tước vệ sinh.
Quan hệ thân mật hơn rồi, tôi mời cô bé ấy uống trà sữa, sau đó còn hỏi thăm tình huống của Tống Trạch từ chỗ cô ấy.
Cô ấy cắn ống hút, nói:
“À, chị đang nói tới Tiểu Tống ư? Anh ta nghỉ rồi. Còn chưa hết thời gian thử việc, nhưng vì không thể học được thứ gì từ hạng mục này nên bị công ty ép nghỉ.”
“Em thấy anh ta đăng mạng xã hội, hình như là chuẩn bị về quê, không định ở lại bên này nữa, còn nói thành phố lớn không chứa nổi anh ta.”
Tôi nghe mà thỏa mãn.
Vào lúc hạng mục được tiến hành tới tháng thứ ba, giai đoạn 1 kết thúc hoàn mỹ.
Để tỏ lòng chúc mừng, phía công ty tổ chức một bữa tiệc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/gui-nham-truyen-cam-cho-nam-than/chuong-13.html.]
Tôi và Hạ Tự đều uống không ít, nửa tỉnh nửa say được đưa lên xe taxi.
Xuyên qua tầm mắt m.ô.n.g lung, tôi nhìn thấy ánh đèn nê ông ngoài cửa sổ nhanh chóng lóe lên rồi lùi về phía sau. Mãi tới khi nhìn thấy một cái bảng hiệu, tôi bỗng thốt lên:
“Dừng xe ở đây đi ạ.”
Hạ Tự bị tôi kéo xuống xe. Chúng tôi đứng ở cửa khách sạn, anh ấy rũ mắt nhìn tôi: “Làm sao vậy Nguyên Nguyên?”
Tôi nắm lấy cánh tay anh ấy: “Anh, anh có mang theo căn cước công dân không?”
“… Có mang.”
“Tốt lắm.” Tôi vung tay lên, khí vũ hiên ngang: “Đi!”
Trong phòng ánh đèn sáng tỏ, mùi rượu tràn lan.
Rượu vào tráng gan, tôi tiện tay khóa cửa phòng lại, níu lấy vạt áo của anh ấy, đè anh ấy lên tường, nhón chân lên kề sát vào chóp mũi của anh ấy.
“Thành thật khai báo, anh, có phải anh đã đọc cái truyện ngắn hôm đó rồi không?”
“Truyện ngắn nào?”
“Cái em lỡ tay gửi nhầm vào nhóm đó.”
“Đọc rồi.”
Vậy mà Hạ Tự lại thừa nhận một cách thản nhiên như vậy.
Anh ấy còn kề sát vào bên tai tôi, nói với giọng cực kỳ trầm thấp: “Hơn nữa anh còn đọc rất nhiều lần, lời văn đẹp đẽ, hình tượng sinh động, cho nên anh đọc thuộc làu làu.”
Một luồng ấm áp mang theo lực đạo lúc nhẹ lúc nặng thuận theo cánh tay tôi trượt thẳng tới phía sau lưng.
Hô hấp càng lúc càng nóng hổi. Anh ấy cúi đầu, hôn lên môi tôi, trằn trọc.
Giọng nói của tôi mơ hồ không rõ: “Đàn anh, anh đang làm cái gì vậy…”
“Anh đang ăn khoai môn bọc đường.” Anh ấy nghiêm túc cắn nhẹ lên môi tôi sau đó lại hơi dịch ra một chút: “Rất ngọt.”
… Cứu mạng!!!
Sống lưng tôi cứng đờ. Nhìn gương mặt gần trong gang tấc đang dần bị dục niệm nhuộm đẫm, đột nhiên tôi cảm thấy dường như mình vừa tự đào hố chôn mình rồi.
Sau đó…
Sau đó tôi và Hạ Tự liền thử hết một lượt những thứ đã được miêu tả trong mẩu truyện kia.
Nói thế nào đây…
Thật sự là… cũng rất thoải mái.