Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gửi Nhầm Truyện Cấm Cho Nam Thần - Chương 12:

Cập nhật lúc: 2024-11-17 23:26:10
Lượt xem: 157

Chương 12:

 

Tôi bỗng cảm thấy đầu óc thông suốt. Nghĩ tới ngày đó sau khi tôi dây dưa kéo đẩy với Tống Trạch, vừa quay đầu lại đã thấy Hạ Tự, xế chiều hôm đó Hạ Tự lại tuyên bố cấm mọi người trong phòng thí nghiệm yêu đương…

 

Xâu chuỗi với nhau, tôi bỗng tỉnh ngộ: “Cho nên hôm đó anh đã nghe thấy anh ta nói vậy nên mới đặt ra cái quy định không cho người trong phòng thí nghiệm yêu đương?”

 

“… Đúng.” Hạ Tự thản nhiên nói: “Nhưng dù anh có ra quy định này cũng không dám chắc liệu em có còn liên hệ với anh ta không, chỉ có thể chú ý nhiều hơn một chút.”

 

“Mãi tới buổi sáng hôm đó, em gửi… gửi cái kia vào trong nhóm anh mới ý thức được, có lẽ em với anh ta đã không còn quan hệ gì rồi.”

 

Anh ấy nói tới đây, sắc mặt lại đỏ ửng lên.

 

“Ngày đó ở quán cay Tứ Xuyên…?”

 

“… Anh thừa nhận, là anh kéo lão Hứa tới, anh sợ em lại bị lừa.”

 

Anh ấy đáng yêu quá thể làm tôi không kìm được, cười híp mắt hôn chụt một cái lên mặt Hạ Tự:

 

“Đàn anh, chúng ta yêu nhau đi.”

 

Sau khi chúng tôi ở bên nhau không bao lâu, Hạ Tự đã nhắc lại chuyện xưa, lại đề xuất muốn tôi tham gia vào hạng mục cấp tỉnh kia của anh ấy.

 

Tôi chỉ có thể nói cho anh ấy biết tình hình thực tế:

 

“Đàn anh, em không có thời gian thật. Làm thêm với làm thí nghiệm đã kín lịch rồi, cho dù em có tham dự vào cũng không thể làm nên trò trống gì, chỉ làm chậm trễ tiến triển của anh.”

 

Hạ Tự nhíu mày: “Em không thể ngừng làm thêm ư? Nguyên Nguyên, em có thiên phú, nên suy nghĩ xa một chút.”

 

Lúc trước tôi đã từng nghe Hứa Thanh nhắc tới Hạ Tự có gia cảnh ưu tú, từ nhỏ tới lớn anh ấy vẫn luôn là học sinh xuất sắc hàng đầu trong trường.

 

Có lẽ khốn khó trên thế gian hơi xa vời với anh ấy.

 

Tôi chỉ có thể giải thích cặn kẽ: “Đàn anh, em… gia cảnh của em tương đối bình thường, cha mẹ em không thể gánh nổi chi phí em học nghiên cứu sinh, nếu chỉ dựa vào chút trợ cấp của trường sẽ không có đủ tiền sinh hoạt…”

 

Phải thành thật cái nghèo của mình trước mặt người khác khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ.

 

Cũng may, Hạ Tự cũng không bày ra vẻ mặt kỳ dị gì, chỉ là ánh mắt trở nên nghiêm nghị hơn, sau đó anh ấy vỗ nhẹ lên đầu tôi: “Anh biết rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/gui-nham-truyen-cam-cho-nam-than/chuong-12.html.]

 

Tôi vốn tưởng việc này thế là đã qua, không ngờ tới một tuần sau, Hạ Tự lại chặn tôi ở trong phòng thí nghiệm, nói cho tôi biết anh ấy đã đích thân xin kinh phí với trợ cấp các hạng mục ngoài yêu cầu giúp tôi, mà phía nhà trường cũng đã phê duyệt rồi.

 

“Nếu không có gì bất ngờ, hẳn sẽ được nhiều hơn tiền em làm thêm ngoài quán cà phê một chút.”

 

Anh ấy xoa đầu tôi, dịu dàng nói: “Cho nên, em có thể cân nhắc tới việc xin nghỉ làm thêm được không?”

 

Dù cách một lớp tóc dày tôi vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm ấm áp truyền tới từ bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu kia.

 

Hạ Tự trước mắt được đèn của phòng thí nghiệm chiếu rọi, trông như pháo hoa sáng rực giữa ban ngày.

 

Có lẽ từ lúc đầu anh ấy đã luôn như vậy, vào thời điểm mấu chốt nhất, anh ấy luôn có thể ủng họ giúp đỡ tôi.

 

Cho dù ngay từ đầu anh ấy không hiểu đầu đuôi mọi chuyện.

 

Tôi nhìn chằm chằm con số viện trợ anh ấy xin được ba giây, sau đó lấy di động ra, dứt khoát nói:

 

“Không cần suy nghĩ, em lập tức gọi điện thoại xin nghỉ ngay bây giờ.”

 

 

Tháng thứ hai sau khi hạng mục bắt đầu tiến hành, Hạ Tự nói cho tôi biết, bên trường đã giúp anh ấy liên hệ với một công ty, đối phương sẽ cung cấp thiết bị cùng với các phương án ủng hộ bên ngoài cho chúng tôi.

 

Mà để báo đáp lại, sau khi hạng mục được xin độc quyền xong, bọn họ sẽ có quyền được ưu tiên sử dụng trước.

 

Ngày phía công ty phái người tới khảo sát, tôi và Hạ Tự tới phòng thí nghiệm từ sáng sớm.

 

Vào lúc chúng tôi đang điều chỉnh thiết bị thử, một đám người đi tới cửa.

 

Tôi vừa ngẩng đầu nhìn lên đã ngây ra.

 

Tống Trạch!!

 

Anh ta đi ở phía cuối cùng đám người, hiển nhiên địa vị không quá quan trọng.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, anh ta cũng ngây người.

 

Loading...