GIANG THÂM - Chương 25
Cập nhật lúc: 2024-07-31 13:01:30
Lượt xem: 1,196
“Con cái bất hiếu thế, sao lại đưa hai cụ vào viện dưỡng lão vậy?”
“Ai da…. Bà cụ thật sự rất đáng thương.”
Bài post gần đây nhất mới được đăng vài phút trước.
“Hôm nay tôi mặc bộ đồ rất xinh đẹp để đi gặp anh J.”
Tiểu Vi cảm thấy rất kỳ quái nhưng nói không nên lời…
Lúc cô quay đầu lại, phát hiện trong phòng đã trống không.
Mồ hôi lạnh lập tức đổ ra!
Theo quy định thứ nhất: “Nhất định không được để đối tượng chăm sóc rời khỏi tầm mắt.”
Tiểu Vi lảo đảo chạy ra khỏi phòng, hoảng hốt gọi điện thoại cho đồng nghiệp.
Sự việc kinh động đến cả viện trưởng.
Lập tức điều chỉnh camera theo dõi, phát hiện bà A Yến đã tự mình điều khiển xe lăn đi men theo con đường đá nhỏ từ cửa sau, chạy thẳng đến chỗ biển rộng phía sau viện dưỡng lão.
Có những vách đá dốc đứng ở đó.
Mọi người chen chúc ra đó.
Từ lúc bà A Yến trốn đi đã được nửa giờ.
Trong lòng viện trưởng đã sớm nghĩ đến việc viết đơn từ chức như thế nào nhưng cũng may... trong nhà bà A Yến không có người thân, sẽ không yêu cầu bồi thường.
Cuối tháng 6, cái nóng oi bức của mùa hè còn chưa hoàn toàn lấp kín bờ biển.
Gió lạnh từ ngoài biển thổi tới, mặt trời chói chang, quả là một ngày đẹp trời.
Tiểu Vi chạy đầu tiên, nhìn thấy một chiếc xe lăn nho nhỏ đứng trên vách núi hoang tàn, mặt hướng ra biển rộng.
Bà A Yến lẳng lặng ngồi đó, đôi bông tai bằng ngọc trai phát ra ánh sáng rạng rỡ dưới ánh mặt trời.
Bà cụ mặc bộ đồ rất đẹp, hơi giống phong cách ăn mặc phổ biến của thập niên 2020.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/giang-tham/chuong-25.html.]
Cánh tay gầy gò từ trong tay áo lá sen khẽ lộ ra, như khoác theo cả thể diện lên người.
Tiểu Vi thở phào nhẹ nhõm, chạy chậm tới: “Bà A Yến à! Sau này bà ra ngoài nhất định phải nói cho cháu biết đấy!”
Cô ấy đến gần mới phát hiện bà A Yến vẫn nhìn về phía trước, không để ý tới mình.
Trước kia, tuy bà A Yến có bệnh, phản ứng chậm chạp nhưng lúc gọi tên, bà vẫn sẽ hưởng ứng lại.
Tiểu Vi chậm rãi dừng bước, một giây kia, không biết vì sao lúc nhìn bờ biển rộng lớn vô ngần kia, cô ấy có chút rưng rưng.
Cô ấy chậm rãi đặt tay lên vai bà cụ.
Thân thể đã hơi lạnh rồi.
Tiểu Vi đã từng chứng kiến rất nhiều cụ già qua đời.
Bà A Yến đã ra đi vào một buổi sáng trời trong nắng ấm, mặt hướng ra biển rộng.
Năm nay, bà cụ đã tròn 64 tuổi.
Chết vì ung thư.
Đám người viện trưởng đi theo phía sau, cảm giác được chuyện gì nên chậm rãi dừng bước.
Sau lưng bọn họ, trên tầng cao nhất của khu nhà màu vàng đất bốn tầng kia vẫn còn tấm biểu ngữ vừa mới dán xong ngày hôm qua:
“26/06 - Ngày Quốc tế phòng chống ma túy, mong người dân hãy trân trọng cuộc sống, tránh xa ma túy để vinh danh tất cả các cảnh sát phòng chống ma túy đang chiến đấu ở tuyến đầu.”
Viện trưởng đột nhiên nhớ tới ngày bà Yến đến đây, khi đó bà cụ đã hỏi người mới nhậm chức được ba năm rằng: “Hôm nay là ngày quốc tế phòng chống ma túy đấy, cậu có thể dán biểu ngữ được không?”
Chương 15: Hồi ức của A Yến
Mấy tháng sau khi Giang Thâm qua đời, tôi bị Trình Văn kéo từ trên lầu xuống.
Cô ta hét lớn: “Cô điên rồi! Nếu cô c.h.ế.t đi thì tôi ăn nói thế nào với Giang Thâm đây!”
Tôi ngồi phịch xuống đất, nói: “Trước khi anh ấy chết, anh ấy đã từng tới gặp tôi.”
Trình Văn nói: “Ban ngày nhớ nhung thì đến đêm ắt sẽ nằm mộng, nhưng người đã không còn ở đây nữa, cô phải nhìn về phía trước, phải sống thật tốt…”
Dường như tôi không nghe thấy điều gì, tiếp tục nói: “Anh ấy ở trên boong tàu, tay trái bị thương…”