GIANG THÂM - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-07-31 13:00:55
Lượt xem: 1,237
14. Bốn mươi năm sau
Tiểu Vi là hộ lý của một viện dưỡng lão ở ven biển thành phố Nam.
Sau khi tốt nghiệp, vất vả lắm cô ấy mới thi vào được đây, mới vừa đi làm nửa tháng, cô ấy đã thuộc làu làu quy định và chế độ của viện.
Viện trưởng nói nơi này là nơi ở của các cụ già phải sống cô độc.
Không có con cái, các cơ quan liên quan sẽ đưa người đến đây để đảm bảo họ có thể an hưởng tuổi già.
Trong đó, phải đặc biệt chú ý bà cụ ở phòng 101 tòa nhà B.
Bà cụ bị trầm cảm, nghe nói lúc còn trẻ chồng đã chết, vốn từng có một đứa con nhưng đã bị sảy thai.
Bà cụ đã sống cô độc suốt hơn 40 năm, không hề tái hôn.
Khi các cơ quan liên quan phái người tới, tìm hiểu họ tên bà cụ thì bà chỉ nói mình là “A Yến”, không có họ.
Tiểu Vi còn từng thấy bà cụ dùng một chuỗi mã số thay tên mình, cô ấy cũng không thể hỏi nhiều mấy người có lai lịch khác thường này.
Tiểu Vi gõ cửa phòng 101, nhẹ giọng nói: “Bà A Yến ơi, bà dậy chưa?”
Cánh cửa mở ra từ bên trong, bà cụ ngồi trên xe lăn im lặng ngồi sát gần cửa, đôi mắt đen nhánh ẩn giấu sau làn da nhăn nheo, dường như đã trải qua không ít sương gió.
Trong phòng bà A Yến có trồng rất nhiều hoa cỏ, lúc nói chuyện với người khác, bà cụ còn cười tươi, không nói chắc chẳng ai biết bà cụ bị trầm cảm.
Tiểu Vi lại chú ý tới chiếc nhẫn trên tay bà cụ, hiện tại nhìn vào chiếc nhẫn có hơi cũ kỹ, lỗi thời nhưng từ bốn mươi năm trước, chắc hẳn đây là kiểu dáng thời thượng nhất, vô cùng xa xỉ.
A Yến nhường chỗ để Tiểu Vi vào nhà.
Cô ấy rất cẩn thận, ngay cả nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng vào mắt bà cụ A Yến.
Bởi vì trước đó không lâu, người ta phát hiện bà cụ A Yến có khối u não.
U nguyên bào thần kinh đệm, giai đoạn bốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/giang-tham/chuong-24.html.]
Cực kỳ ác tính.
Có cắt bỏ thì nó cũng sẽ tái phát trong khoảng thời gian ngắn.
Bệnh nhân sẽ càng ngày càng ngốc nghếch, trí nhớ cũng càng ngày càng kém.
Bà cụ không có con cái, không ai ký tên thay bà cụ. Thế nên từ mấy năm trước khi bà cụ còn tỉnh táo, bà đã tự tay ký tên vào bản thỏa thuận từ chối cấp cứu và điều trị.
Tiểu Vi nhớ rõ vẻ mặt viện trưởng khi nói lời này: “Bà ấy còn sống thật ra là đang chịu khổ đau.”
Theo lý thuyết, nếu không trải qua cuộc trị liệu thì bệnh trầm cảm sẽ càng thêm nghiêm trọng, nhưng bà A Yến vẫn sống rất tốt.
Tiểu Vi nghĩ mãi mà không hiểu vì sao.
Bà cụ từng kể cho cô ấy nghe về người bạn trai đã ở bên bà suốt năm năm, sau đó bởi vì kế hoạch khác biệt mà mỗi người mỗi ngả.
Kể lại chuyện tình cảm của bản thân tựa như chuyện thần thoại cổ xưa.
Thần thoại, chính là chuyện không hề tồn tại.
Lúc Tiểu Vi thu dọn đồ đạc, phát hiện một chiếc máy cũ kỹ có thể vào mạng ở trong ngăn kéo bàn.
Hiện giờ đã không thể vận hành được nữa.
Trang web từ hơn 40 năm trước có thể mở ra cũng không quá nhiều.
Thế mà vẫn còn giữ được đến nay.
Cô ấy biết mình không nên xem đồ riêng tư của bà cụ.
Nhưng do không cẩn thận lỡ nhấn sáng màn hình nên đã nhìn thấy.
Trí nhớ của tôi càng ngày càng kém, anh J và tôi đã dọn vào ở viện dưỡng lão, mỗi ngày ông ấy đều dẫn tôi đi ngắm biển. Chúng tôi đã cùng nhau ngắm biển được hơn 40 năm rồi.
Phía dưới còn có người đang bình luận, có vẻ là người trẻ tuổi.