(FULL) CÔNG CHUA NGỐC NGHẾCH GẶP HOÀNG TỬ LIỆT CHÂN - 4.
Cập nhật lúc: 2024-05-27 15:21:29
Lượt xem: 717
23
Chân của phu quân ta bị bẻ gãy rồi mới được bó lại nhưng hắn tuyệt đối không một tiếng kêu đau
Nếu là ta chắc ta sẽ lăn lộn trên sàn mất.
Trong thời gian chờ liền xương, thì hắn nằm bất động trên giường.
" Hay để ta kể cho chàng nghe chuyện gì giải khuây? Mặc dù ờm...thực ra cũng chẳng có chuyện gì hay để kể"
Ò, vậy mà hắn lại muốn nghe chuyện hồi nhỏ của ta
Vậy kể cho hắn nghe mấy chuyện vui vẻ cho hắn phấn chấn lên chút
Khi ta tám tuổi.
Phụ hoàng được tặng một chú chó lớn.
Ta đã lén tháo dây xích cho con chó, con ch.ó lớn chạy theo một phi tần của ông và cắn đứt hết y phục của nàng.
Phu quân nhìn ta: ai là người bảo nàng kéo dây chó.
Hắn thông minh như vậy, chắc chắn biết người chủ động kéo dây chó không phải là ta.
Là muội muội của ta
Hình phạt là gì? Hắn lại hỏi.
Ta duỗi 3 ngón tay. Không ăn trong 3 ngày. Trâu bò không?
Hình như hắn lại tức giận rồi!
Nhưng sao hắn lại tức giận nhỉ?
Phu quân nhìn ta và cau mày một lúc lâu rồi nói
"Tại sao nàng lại trở nên ngốc nghếch?"
Tại sao à, ta thực sự không thể nhớ nổi.
Ta không nhớ đó là năm ta bao nhiêu tuổi, nhưng hoàng tỷ có rủ ta đi cưỡi ngựa.
Con ngựa sợ hãi hất văng ta và khi ta tỉnh dậy, mọi người đều nói ta đã bị khờ rồi.
Ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “ Chàng cũng nghĩ ta khờ khạo phải không?”
Ngay cả phụ hoàng phụ mẫu còn coi thường ta, huống chi là hắn!
Ta nghe mọi người trong cung nói rằng, ai cũng thích những kẻ thông minh
Mà ta thì lại không như thế.
“ Nàng có ghét bỏ ta vì ta bị liệt không?”
Ta lắc đầu thật mạnh!
"Vậy thì chúng ta thành thân đi. Nàng ngốc còn ta thì bị liệt. Quả là một cặp đôi hoàn hảo."
Nghe có vẻ hơi kỳ lạ.
"Nàng có biết ta tên gì không?"
Ầu, xin lũi. Đã gả qua lâu như vậy mà tên hắn cũng không biết!
"Tiêu Thất Hoàn."
Ừm, ba chữ này ta cũng không viết được.
"Còn nàng?"
Tên của ta à?
Lâu lắm rồi mới có người hỏi tên ta.
"Thanh Dương."
Nhưng đã lâu không có ai gọi ta như vậy.
Các tỷ muội sẽ chỉ gọi ta là kẻ ngốc.
Thanh Dương nghe hay quá, hay hơn nhiều so với một kẻ ngốc.
Tiểu Đào đứng ngoài cửa muốn chửi thề.
Hai người đã sống với nhau được gần ba tháng, nhưng không biết tên nhau là gì, họ là cái quái gì vậy.
24
Chân của phu quân cuối cùng cũng có dấu hiệu bình phục, nhưng thái y nói vẫn cần phải tập luyện.
Đi bộ nhiều hơn và đi dạo quanh sân ít nhất năm lần một ngày.
Hắn có thể tự mình đi được nửa vòng, khá tốt.
Là ta, ta thà lăn còn hơn.
Có lẽ rất đau, ta thấy hắn đầy mồ hôi trên mặt.
Cuối cùng cũng đi được năm lần.
Phu quân ta giỏi quá! Nhưng hắn đối với bản thân cũng thật tàn nhẫn!
Ta hỏi sao lại lo lắng khẩn trương thế làm gì?
Hắn trả lời, hai tháng nữa là sinh thần của nàng rồi.
Tiểu Đào ngắt lời, theo tục lệ của chúng ta, phụ nữ đã lập gia đình phải trở về nhà vào ngày sinh nhật thứ mười sáu của mình.
Ta không có hứng thú, ở đây thoải mái như vậy, quay lại nơi đó làm gì?
25
Lần thứ hai ta gặp Thánh thượng cũng là cha chồng của ta
Lần trước gặp phu quân vẫn còn ngồi xe lăn, lần này đã có thể tự mình đi vào.
Tuy hơi khập khiễng nhưng hắn vẫn có thể đi được.
Thái y nói một thời gian nữa có thể hồi phục nhưng không thể luyện võ mữa.
Ta rất thích Hoàng thượng .
Ngài ấy không hề chê ta ngốc , lại còn cho ta kẹo!
Không giống phụ hoàng thân sinh ra ta.
Hoàng thượng nhìn thấy Tam hoàng tử khập khiễng bước vào.
Vui mừng đến nỗi sắp khóc.
Ngài vỗ vai hắn, vỗ vai cả ta nữa.
Liên tục nói: "Được rồi, được rồi."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thành thật mà nói, có thể vỗ vai thần nhẹ nhàng hơn một chút được không, hoàng thượng? Tay ngài khỏe thật đấy.
Hai người có chuyện cần nói.
Ta ngồi ngoài ăn kẹo.
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc...
Càng ăn càng thấy kẹo thật ngọt ngào.
Sau khi ta ăn miếng thứ năm, phu quân bước ra.
Nhìn đĩa kẹo trước mặt, ta đưa tay bốc một nắm nhét vào túi.
"Về nhà ăn cơm đi."
Về nhà? Về nhà?
26
Tin Tam hoàng tử có thể rời đi ngay lập tức lan truyền khắp Đại Nguyên.
Tiểu Đào nói với ta rằng sau này sẽ có khối chuyện để lo rồi đấy!
Tại sao?
Tiểu Đào trợn mắt, chân của tam hoàng tử đã lành, thiếu gì người cầu gả cho hắn?
Công chúa là cái gì đây? Hắn có thể quên phắt công chúa ngay lập tức.
Công chúa biết đọc không?
Ta lắc đầu.
Công chúa biết viết không?
Ta tiếp tục lắc đầu.
Công chúa có biết chơi nhạc, đánh cờ, thư pháp và hội họa, làm thơ, múa hát không?
Ủa, mama cũng không nói là phải biết những điều này mới thành thân được mà. Biết chi vậy?
Ta nói xong cũng nhăn nhó.
Tiểu Đào trợn mắt: người hối hận chưa, chân của hắn chữa khỏi thì có ích gì?
Ta biết Tiểu Đào làm vậy là vì muốn tốt cho ta.
Ta lắc đầu, thực sự ta khá vui vì phu quân có thể đi lại được.
Phu quân khác với ta.
Ta đã quen với việc bị gọi là kẻ ngốc.
Còn hắn có lẽ không quen bị gọi là kẻ bại liệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/full-cong-chua-ngoc-nghech-gap-hoang-tu-liet-chan/4.html.]
Tiểu Đào thở dài, lẩm bẩm nói: "Ngươi không thể ngốc toàn phần như thế."
Nếu công chúa nửa điên nửa khờ thì sau này Người sẽ phải chịu nhiều đau khổ.
Đột nhiên trong nhà có rất nhiều tiểu thư xinh đẹp.
Con gái của quan lại, công chúa của ngoại quốc nữa
Tiểu Đào nói rằng ta hãy lo lắng dần đi
Tối nay có cung yến .
Phu thê công chúa sẽ tiến cung.
Đầu tiên, khi ta được gả qua, không có tổ chức lễ cưới do phu quân bị liệt, ngại tiếp khách nên hôm nay muốn giới thiệu ta một chút.
Thứ hai là mừng đôi chân hắn đã bình phục.
Thứ ba, hôm nay là ngày phu quân nhận được chiếu chỉ phong Vương.
Tiểu Đào nói chuyện thứ hai và thứ ba quan trọng hơn.
Vừa nói chuyện, vừa giúp ta sửa soạn y phục.
Ở cung điện trước đây, ta chưa từng ăn mặc đẹp như thế. Bởi ta cứ lăn lộn trên đất suốt ngày, nỗ lực làm đẹp của Tiểu Đào trở nên vô ích.
Thật ra do ta lười, dù sao thì dáng vẻ ta, phu quân ta không phải đều nhìn thấy rồi sao?
Nhưng sao bữa tiệc hôm nay lại lớn như thế?
Tiểu Đào nói, người không cần nói gì, không cần làm gì cả, cứ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hoàng tử.
Công chúa làm được không?
Ta gật đầu, xời, đơn giản, ta làm được tốt
28
Đó là lần đầu tiên ta thấy ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của phu quân
Ta rất xinh đẹp. Cái này ta biết nha!
Bởi vì tỷ tỷ thường nói tại sao cái tên ngốc nghếch này lại có gương mặt xinh đẹp như thế?
Ngay cả các cung nữ trong cung cũng sẽ xì xào rằng xinh đẹp như vậy thật đáng tiếc cho tam công chúa.
Vì vậy, nhìn chung ta cũng rất được đó chứ.
Nhưng bộ quần áo và mũ đội đầu hôm nay ta mặc nặng quá
Làm cổ ta cứng đơ ra.
Ta ngước nhìn phu quân mình.
Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy một người có khí phách như vậy.
Hắn thường nằm trên giường, nom ốm yếu và xấu xí.
Nhưng hôm nay trông hắn vô cùng ổn trọng và hăng hái.
Chẳng trách có rất nhiều người muốn gả cho hắn.
29
Đây là lần đầu tiên ta tham dự một bữa tiệc lớn như vậy.
Khi còn ở Hoàng cung, phụ hoàng sợ mất mặt nên không cho ta tham dự cung yến.
Ta đóng giả cung nữ, lén theo dõi nhưng lại bị phát hiện và bị phạt đánh đòn
Ta ngoan ngoãn ngồi xuống và nhớ kỹ lời Tiểu Đào dặn dò.
Không ăn, không uống, không di chuyển, không nói chuyện.
Rất nhiều người nâng ly chúc mừng Tam hoàng tử.
Người thì chúc sức khỏe, người thì chúc mừng vì hắn được phong Vương.
Buổi cung yến thật sự rất vui, có rất nhiều vũ cơ xinh đẹp nhảy múa.
Trước đây ta cũng có biết một chút về múa nhưng Phụ hoàng không cho ta được múa.
Nữ nhân với dáng người mảnh khảnh này nhảy đẹp quá. Nếu không phải không được di chuyển, có lẽ ta sẽ vỗ tay từ đầu bài múa đến tận cuối luôn!
Sau khi thiếu nữ khiêu vũ xong, nàng quỳ xuống và nói gì đó với cha mình
Tôi không hiểu gì cả .
Một lúc sau, nàng kính phu quân ta một ly rượu
“Hôm nay thần thiếp xin phép thể hiện một vũ khúc để chúc mừng sự bình phục của Tần Vương "
Thiếu nữ này đẹp quá.
“ Được mỹ nhân nâng cốc chúc mừng, Tam đệ không thể từ chối đâu đấy!"
Nam nhân này, chắc là ca ca của phu quân ta nhỉ?
Thành thật mà nói, cả hai đều cùng một cha, vậy tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?
“ Bản Vương có một phu nhân khá là hung dữ, chỉ sợ uống ly rượu này xong nàng ấy về nhà sẽ nổi giận"
Ủa?
Thế nào là một phu nhân hung dữ?
Rồi nhìn ta chi vậy cha nội?
Ta thực sự không hề lén lút ăn gì cả, không tin thì nhìn xem, ta đang đói cồn cả ruột lên đây!
"Tần Vương mà cũng biết sợ à?"
"Không tin, không tin!"
Những người trong bữa tiệc nhao nhao nói
Phu quân ta mỉm cười không nói gì, nhưng cô gái quỳ gối tỏ ra không vui.
Ta nhẹ nhàng kéo quần áo của hắn
Thành thật mà nói, ta đang đói lắm
Phu quân có lấy cho ta một ít đồ ăn nhưng ta chỉ ăn một món
Hắn lại gắp lên cho ta ăn, mọi người đều ngạc nhiên.
Tam hoàng tử là người quyết đoán và sở hữu tài năng cả dân sự và quân sự.
Hắn ta tiêu diệt quân địch không chớp mắt vậy mà lại rất giỏi chăm sóc người khác?
Tôm! Món yêu thích của ta!
Nhưng Tiểu Đào không cho ta ăn, nói rằng tôi bóc tôm là kém sang.
Ta đã nhìn chằm chằm vào đĩa tôm này từ lâu.
"Mở miệng ra."
Phu quân thật sự tốt với ta!
Thật là thỏa mãn khi miệng đầy tôm.
30
Ta ăn còn phu quân bóc tôm.
Nha hoàn ở một bên hoảng sợ, có lẽ hắn ta đã cướp mất công việc của cô ấy.
Hắn lại bảo không sao
Ta ăn uống rất ngon miệng nhưng nữ tử thanh tú lại có vẻ không vui.
Đột nhiên nàng quỳ xuống trong sảnh.
“Từ lâu ta đã nghe nói Chu công chúa giỏi ca hát, múa giỏi, thông thạo các loại âm nhạc, cờ vua, thư pháp và hội họa. Nô bộc của ta không có tài, nên ta muốn so tài với công chúa.”
Ừm... Chu Quốc, quê hương của tôi.
Ta hiểu câu này, Nàng ta đang so sánh hai chúng ta
Khi còn nhỏ, ta đã biết
Ta có thể mất mặt, nhưng tổ quốc của ta thì không.
Ta tuy có ngốc nghếch nhưng ta vẫn đường đường là một công chúa
Hoàng thượng ngại ngùng nhìn ta.
Vào những lúc quan trọng, ta phải nhìn phản ứng của phu quân
“Tại sao ái nữ của Lưu Thượng Thư không kính cẩn xưng hô với cô ấy là Công chúa Thanh Dương?”
Câu này khá gay gắt, ta nghe ra rồi, hắn bây giờ đang rất tức giận.
" Sao lại ngang ngược như vậy?"
Nữ nhân mảnh khảnh này cũng nói chuyện nhẹ nhàng êm ái, bây giờ ta mới hiểu được cô ấy.
Rằng chúng ta chưa từng tổ chức lễ thành thân.
Nữ nhân này nói đúng, cô ấy không có gì sai cả.
Mamma kể rằng sau đám cưới, chỉ chính thức là phu thê sau khi tân lang viern phòng cùng tân nương
Chịu thôi!
Ta muốn viên phòng rồi, do hắn không chịu đấy chứ.