(FULL) CÔNG CHUA NGỐC NGHẾCH GẶP HOÀNG TỬ LIỆT CHÂN - 3.
Cập nhật lúc: 2024-05-27 15:20:46
Lượt xem: 695
Phu quân muốn gặp ta.
Nhưng ta không dám.
Cuối cùng, đích thân hắn lăn xe đến tìm.
Hắn nói ta trông không giống một công chúa gì cả.
Chẳng công chúa nào lại lăn tròn như quả bóng trên đất trước mặt mọi người.
Còn hỏi ta tại sao lại cho rằng đó là điều hết sức bình thường nữa chứ?
Thật ra việc này cũng không có gì to tát
Khi còn nhỏ, ta thường đến gặp hoàng tỷ tỷ và hoàng huynh như thế này.
Họ bảo ta rằng nó thể hiện sự thanh lịch.
Sau đó,phụ hoàng phụ mẫu biết chuyện
Ta không được lặp lại hành động mất mặt đó nhưng thật may....ta cũng không bị phạt.
Sau mỗi điều ta kể, nắm đ.ấ.m của hắn lại siết chặt hơn.
Ta mỉm cười nói: Lúc lăn có hơi đau.
Nhưng miễn là có kỹ năng thì sẽ đỡ hơn chút!
Nếu thích, sau này ta lại lăn cho hắn xem.
Ta bắt gặp cái nhìn của hắn. Dường như trong đôi mắt ấy chỉ có duy nhất gương mặt ta.
Trong một khoảnh khắc, ta thấy đôi mắt ấy sao mà đẹp đến thế!
Hắn bỗng nhiên tức giận: “Sau này nếu có người yêu cầu nàng lăn. Nàng tuyệt đối không được làm theo!"
"Chàng lại muốn ta lăn ra ngoài à?"
Câu tiếp theo ta vội nuốt xuống. Ủa chứ không phải đó giờ chỉ có mình ông bắt tôi lăn sao, cha nội? Ý gì đấy?
"Không cãi!."
18
Phu quân ta chắc chắn vì đôi chân không thể đi lại được mà buồn bực.
Xem này, như lúc này ta đang chạy quanh sân còn hắn ngồi trên xe lăn chăm chú nhìn.
Ta nghĩ hắn cũng khao khát được đi lại.
Điều này cũng giống như việc ta nhìn các tỷ muội làm thơ được phụ hoàng phụ mẫu khen ngợi, nên ta cũng muốn biết làm thơ vậy.
Có điều hắn khác với ta.
Ta là một kẻ ngốc, nhưng hắn thì không!
Bệnh ngốc thì không thể chữa khỏi, nhưng liệt chân thì có thể chữa được.
Ta hỏi Tiểu Đào tại sao không có thái y nào chữa trị cho hắn vậy.
Tiểu Đào trả lời từ khi hoàng tử bị liệt, hắn không chịu gặp bất cứ vị thái y nào!
Cũng không chịu nghe ai, nếu có ai khuyên hắn chữa trị hắn sẽ nổi điên.
Ta không sợ hắn sẽ nổi điên.
Tiểu Đào bảo công chúa thật ngốc, chỉ có kẻ ngốc và kẻ bại liệt mới xứng đôi.
Nếu người nam nhân này có thể đi lại bình thường, người ta lại là hoàng tử thì người ta còn cần công chúa chắc.
Ồ, nếu hắn không muốn ta nữa thì ta có hơi sợ.
Tiểu Đào nói, so với Hoàng tử, chúng ta chẳng là cái thá gì cả
Chỉ là một nước chư hầu bé nhỏ mà thôi
Về phần Hoàng tử ,hắn là tam hoàng tử của Đại Nguyên, vừa có tài dân sự vừa giỏi chinh chiến, có vô khối nữ nhân tranh giành để được gả cho hắn.
Ầu, tốt thế cơ đấy!
Mối hôn sự tốt như vậy mà lại rơi vào tay ta?
Tiểu Đào trợn mắt:" cũng không phải là do bị liệt mới cầu thân với công chúa đâu"
Khi Hoàng đế Đại Nguyên đang chọn một bức chân dung để định hôn sự, công chúa rất nổi bật, thế là Ngài ấy đã vẫy tay chọn phứa đi, ai mà nghĩ công chúa là một kẻ ngốc cơ chứ?
Haha
Ta lỡ mồm, coi như chưa hỏi gì đi ha?
Tiểu Đào tiếp tục nói: "Vậy ngươi tốt nhất đốt chút hương cầu nguyện Tam hoàng tử đừng khỏi bệnh, nếu hắn khỏi bệnh, hắn trước tiên sẽ hoà ly với ngươi."
Ta biết Tiểu Đào chỉ muốn tốt cho ta
Nhưng ta thật lòng mong muốn đôi chân hắn có thể lành lại
Như vậy hắn không cần nhìn người khác đi bộ hoặc cưỡi ngựa với ánh mắt ghen tị nữa!
Nghĩ là làm, ta bèn đi tìm quản gia trong nhà hỏi thăm một chút.
Bình thường ta cũng rất hiếm khi gặp quản gia .
Tìm mãi mới thấy.
Khi người quản gia nghe tin ta tìm cách chữa bệnh cho Hoàng tử, ông ấy vui đến nỗi bật khóc.
Bảy đến tám vị thái y ngay lập tức được triệu hồi!
Ta vội dẫn thái y đi tìm phu quân. Ấy vậy mà hắn lại trốn tiệt!
Ta cãi nhau với hắn, tuyên bố nếu hắn không chấp nhận để thái y điều trị. Ta sẽ tuyệt thực!
Haha sợ chưa?
Đừng trông mặt mà bắt hình dong
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/full-cong-chua-ngoc-nghech-gap-hoang-tu-liet-chan/3.html.]
Trước đây, khi chưa xuất giá ta ở hoàng cung đã từng bị bỏ đói mấy ngày mà vẫn sống nhăn.
Vào ngày đầu tiên, ta không ăn gì cả. Phu quân ta không thèm để ý ta mà chỉ chăm chú đọc sách
Ngày hôm sau ta vẫn nhất quyết không ăn thì hắn nhìn chằm chằm ta và nói rằng nếu không ăn nàng sẽ c.h.ế.t đói.
Ta không lắng nghe, phớt lờ và tiết kiệm sức lực của mình. Cãi nhau chi cho tốn hơi vậy cha?
Đến ngày thứ ba, hắn tức giận ném cuốn sách đi.
"Nàng nhìn nàng xem! Đã kiệt sức đến mức này rồi!"
Ta thử đứng dậy, nhưng thân thể lại lắc lư. Ha, quả nhiên không ăn thì không thể làm gì được thật này!
Từ khi được gả qua đây, sống sung sướng quá mà, có ba ngày không ăn mà cơ thể đã không chịu nổi rồi!
Thân thể ta mềm nhũn, trực tiếp rơi xuống đất.
Trước khi ngã xuống, ta thấy gương mặt lo lắng của hắn, định lao tới đỡ nhưng không ngờ lại nặng nề ngã lăn ra.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Từ hôm đó, ta thấy hắn không vui.
Hắn không đỡ được ta cũng không sao, ta cũng không tức giận mà, người này thật kỳ quái.
20
Trong phủ mấy hôm nay vui vẻ hẳn lên.
Tam Hoàng tử rốt cuộc cũng đồng ý tiếp nhận trị liệu rồi!
Ta mở mắt ra và thấy phu quân đang ngồi ở mép giường với vẻ ân hận.
Ủa? Sao thế nhỉ? Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
“ Nàng có trách ta không?”
Ta trách gì hắn chứ, ta ngất đi vì đói chứ có phải tại hắn đâu?
Hắn cũng không thể đi lại, hắn đỡ ta thế quái nào được?
Ta hơi rối rắm, chỉ là ngã một cú vì ba ngày không ăn gì thôi, đâu có gì lớn lao đâu ?
Ta lắc đầu .
“Kể từ bây giờ ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”
“Vậy thì chúng ta có viên phòng không?”
Những lời đầu tiên ta nói khi mở mắt ra chẳng hiểu sao khiến hắn sợ hãi đến mức ho sặc sụa.
Không chỉ ho mà mặt còn đỏ bừng lên nữa kìa.
21.
Ờm, ta có câu hỏi này.
Thái y chữa bệnh cho hắn thì chữa đi. Chứ tại sao cũng bắt ta cùng trị liệu vậy?
Có vụ gì nữa thế?
Thái y bắt mạch và kéo mí mắt của ta ra xem.
Cuối cùng kết luận: Ta không ngốc, mà là bị mất trí.
Ta không hiểu. Ý là gì?
Phu quân ta cũng không hiểu. Hỏi lại thái y xem rốt cuộc là sao?
Thái y nói tiếp: Hồi nhỏ ta bị va chạm mạnh, mạch m.á.u bị tắc nghẽn trong đầu.
Máu bị cưỡng ép phân tán, may mắn thay, công chúa đã trở lại bình thường, có điều đáng tiếc là Ngài đã trở nên ngốc nghếch. Nhưng nếu không ngốc thì công chúa đã chếch rồi!
Ừm... Ta thật sự đã bị sốc sau khi nghe điều này.
Ta không nghĩ mình ngốc nhưng mọi người đều nghĩ thế là như nào?
Phu quân ta cũng nghĩ thế à?
Cơ mà... Sống ngốc nghếch hoặc chếch thông minh. Ta chọn ngốc!
Thà ngốc còn hơn phải chếch.
Ta mếu máo: “Phu quân, ta không chữa đâu. Không ấy hoà ly rồi đưa ta về nhà cũng được. Ta không muốn chếch!”
Hắn trợn mắt và vẫy tay ra hiệu với thái y.
Thái y nghĩ rồi phun ra một câu: Vương phi tuy không thông minh nhưng lại có trái tim trong sáng ngây thơ như trẻ con, hiếm có.
Đây là một lời khen hả?
Có phải không vậy má?
Đang gọi ta là đồ ngốc à?
22.
Ta không thể chữa khỏi bệnh ngốc nhưng đôi chân của phu quân ta thì khác.
Nhưng đôi chân đó trông thật đáng sợ
Đầy những vết sẹo lớn nhỏ, trông rất đau đớn.
Phu quân ta không phải bị liệt từ khi sinh ra mà bị ngã từ vách đá và gãy chân khi đang dẫn binh ra trận.
Ồ hắn cũng thật dũng cảm!
Muốn chân lành thì phải bẻ gãy, bó thuốc rồi nâng lại.
Ta nghe xong liền lo lắng, đây mà là chữa bệnh à? Đây là g.i.ế.c người?
Bẽ gãy chân đau đến mức nào chứ!
Nhưng phu quân đã kéo ta sang một bên và đồng ý với thái y.
Ha, hay lắm không thèm để ý đến sự lo lắng của ta.
Đồ vô lương tâm!