Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đếm Ngược Thời Gian Ly Hôn - Chương 25: “À, nói là hai người sắp đi Mỹ lo thủ tục ly hôn đó.”

Cập nhật lúc: 2024-06-17 19:52:57
Lượt xem: 41

Từ Liêu Phương trước đó nghe Lương Tư Phương nói sẽ đến đây, hơn nữa anh chàng cũng là fan của Trầm Hoài Nhạc, đối với Trần Ân còn rất hữu hảo. Hai người vừa ngồi xuống anh chàng liền cho Lương Tư Phương một ly Negroni trước, lại hỏi Trần Ân muốn uống gì. Trần Ân nói nước lọc là được.

 

Từ Liêu Phương liếc Lương Tư Phương một cái, anh chỉ cười mỉm: “Cậu ấy còn phải lái xe.”

 

“Có cả tài xế riêng luôn cơ à?” Từ Liêu Phương ghẹo, Trần Ân lập tức quyết định thêm ông chủ quán bar này vào vòng bạn bè thân thiết luôn.

 

“Anh ấy có từng nhắc tới tôi với anh không?” Nhân lúc Lương Tư Phương vào toilet, Trần Ân hỏi Từ Liêu Phương, hoàn toàn không để ý hỏi như vậy nghe ngu si hết sức.

 

Thân là bạn tốt của Lương Tư Phương, Từ Liêu Phương cũng có biết Trần Ân, hơn nữa quán bar của anh ta có không ít người quyền quý lui tới, còn có thể biết được cả đống tin đồn trong giới tinh anh. Nhất là tình sử lãng mạn với cô phóng viên xinh đẹp kia, bàn rất là rôm rả.

 

Nhưng Lương Tư Phương đã nói trước với Từ Liêu Phương, có thể hỏi cái khác, chuyện này thì không nên.

 

“Tại sao?” Từ Liêu Phương nghĩ thầm, tôi đây là trấn cửa cho cậu mà.

 

“Cậu ấy sẽ sợ.” Lương Tư Phương đáp, âm cuối còn mang ý cười.

 

Sợ, là một động từ về tâm lý.

 

Dùng nó để kết luận về một người, mà lại còn với giọng điệu thoải mái như vậy.

 

Điều đó nghĩa là, người đó đã trao anh tất cả, và cũng hoàn toàn tin tưởng anh.

 

Ở đây chỉ có BL và mấy truyện linh tinh uwu

Không thể không nói, Từ Liêu Phương rất ngạc nhiên.

 

Lương Tư Phương là người cực kỳ có chừng mực. Người mà anh sẽ chấp nhận, hoặc là có quan hệ huyết thống, hoặc là cần tháng năm tích lũy.

 

Ví dụ như cha mẹ họ hàng nếu xét tình thân.

 

Ví dụ như Từ Liêu Phương nếu xét tình bạn.

 

Ví dụ như người từng trật đường rồi thành xa lạ như… cô em gái cũ.

 

Còn với kiểu người mà anh bị kẹt chung chỉ vì một chuyện hoang đường đột xuất như Trần Ân, vốn anh sẽ giữ khoảng cách nhất định, đến khi quan hệ được giải trừ thì sẽ trở về như cũ.

 

Lúc đầu Lương Tư Phương cũng định như vậy. Ngay sau khi về nước anh đã kể hết cho Từ Liêu Phương, để lỡ có ngày chuyện này bại lộ thì còn có bạn bè cùng mình thương lượng đối sách.

 

Sau lần gặp gỡ Trầm Hoài Nhạc, anh cũng nói với Từ Liêu Phương, người nhà đối phương rất thông cảm, mọi chuyện hẳn sẽ rất thuận lợi.

 

Về sau Từ Liêu Phương xem tin tức, biết được nữ chính trong câu chuyện gốc hoang đường kia thì càng nhìn Trần Ân càng thấy chướng mắt. Nhưng luật định của Mỹ nghiêm ngặt, anh chàng liền nói với Lương Tư Phương, cậu phải nhanh chân lên, dù sao chỉ cần một người đi là được, nếu đối phương không thể đi thì nộp đơn trực tuyến.

 

Lương Tư Phương nghe vậy cũng đồng ý, còn nói bên Trần Ân cũng rất ủng hộ. Cứ thế từng bước một theo kế hoạch mà làm.

 

Cuối cùng thì làm sao mà chỉ trong chớp mắt thằng bạn mình lại theo địch mất rồi?

 

Lúc ấy Từ Liêu Phương xổ ra luôn một câu như vậy, khiến Lương Tư Phương á khẩu không biết đáp sao.

 

Tất nhiên, phải chờ đến lúc gặp trực tiếp mới biết được. Từ Liêu Phương phải thừa nhận, tên địch nào mà lại hận không thể đính luôn cặp mắt của mình lên người khác làm vật trang sức chứ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/dem-nguoc-thoi-gian-ly-hon/chuong-25-a-noi-la-hai-nguoi-sap-di-my-lo-thu-tuc-ly-hon-do.html.]

Hơn nữa… Thuận lợi?

 

Rốt cuộc Lương Tư Phương coi kiểu gì mà nghĩ có thể thuận lợi ly hôn với Trần Ân?

 

Nhìn bây giờ xem, tổng giám đốc trẻ tuổi ngồi trước quầy bar với đôi mắt mong ngóng chờ bạn thân của chồng hợp pháp nhận xét mình, trông ngu phải biết.

 

Nhưng đôi mắt đằng sau cặp kính ấy lại nói rõ, hắn là tên gian thương sinh ra từ sát phạt trên thương trường.

 

Chỉ cần lên chiến trường, có thương nhân nào lại không muốn thắng.

 

Bản thân Lương Tư Phương cũng là thương nhân, chẳng lẽ lại nhìn không ra sao, với tiền đề là tình cảm chủ quan cực kỳ mãnh liệt này, bảo Trần Ân nghe lời là tuyệt đối bất khả thi.

 

Chính Từ Liêu Phương cũng kết luận là, có lẽ Lương Tư Phương thật sự nhìn không ra.

 

Nhưng theo góc độ khác mà nói thì, nhận định của Lương Tư Phương về chuyện này không có gì sai cả.

 

Anh biến mình thành người xa lạ, đối với Trần Ân mà nói, nếu đã là người lạ thì quả thật sẽ cố hoàn thành thủ tục nhanh nhất có thể.

 

Thú vị ở chỗ, Từ Liêu Phương cũng không giống người khác cứ băn khoăn nếu người Trần Ân vô tình gặp được không phải Lương Tư Phương, liệu hắn có blablabla.

 

Nguyên nhân chủ yếu là, làm bạn từ nhỏ của Lương Tư Phương, Từ Liêu Phương lần nào cũng nghĩ giá mà nhà họ Lương đừng nhận nuôi Hồng Phương thì tốt rồi!

 

Anh chàng không ưa Hồng Phương, đương nhiên không hiểu được tình cảm của Lương Tư Phương, lại xuất phát từ việc tôn trọng bạn bè mà chịu khó làm cái hốc cây cho anh trút bầu tâm sự.

 

Ôi chao, khổ c.h.ế.t đi được ấy.

 

Thế nên, kinh nghiệm sống mấy chục năm nói cho anh biết, giả thuyết như trên chẳng có nghĩa lý gì, lại còn vì vậy mà sinh ra tác dụng phụ không thực tế.

 

Điển hình nhất là, Lương Tư Phương đã quen với sự chịu đựng và hy sinh bản thân, dẫn đến việc khi phải đối mặt với người thật sự yêu thích và theo đuổi anh, anh sẽ theo bản năng tự xem nhẹ chính mình.

 

Lương Tư Phương chưa từng có được thứ tình cảm đặc biệt vừa mãnh liệt vừa đầy tính chiếm hữu thế này, cách anh ứng đối chỉ có thể xuất phát từ góc nhìn khách quan, mọi quyết định hoàn toàn được đưa ra dưới góc độ của người ngoài cuộc.

 

Đâu phải ai cũng cần có những cảm xúc như vậy đâu.

 

Chẳng phải Lương Tư Phương vẫn sống tốt sau ngần ấy năm sao?

 

Có điều, nếu có người thực sự coi anh là độc nhất vô nhị, anh cũng ý thức được mình là độc nhất vô nhị đối với người đó, thì dường như cũng không phải việc gì xấu.

 

Thế nên Từ Liêu Phương cực kỳ chân thành trả lời: “Có, mấy hôm trước còn nói tới mà.”

 

Trần Ân hớn ha hớn hở: “Nói cái gì vậy?”

 

“À, nói là hai người sắp đi Mỹ lo thủ tục ly hôn đó.”

 

“…”

 

Rốt cuộc đến phiên hốc cây trở mình rồi!

 

Loading...