Đào Hoa Chú - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-11-12 21:13:31
Lượt xem: 250
20.
Tôi ngây ngẩn cả người.
Làm thế nào điều này có thể xảy ra?
Tôi nhịn không được cười khan hai tiếng.
Tôi, Trần Uyên, Tống Tiểu Nhu và Mai Mai đã biết nhau được ba năm, tất cả chúng tôi đều sống trong cùng một ký túc xá.
Chúng tôi ngày đêm thân thiết với nhau, bây giờ Lâm Trạch lại nói trong trường chúng tôi không có người như Tống Tiểu Nhu?
Không thể vì Tống Tiểu Nhu không có chuyện gì nên liền phủ nhận người này phải không?
"Nếu không tin, cô có thể hỏi những sinh viên khác, thậm chí có thể hỏi phòng đào tạo xem tôi có lừa cô hay không."
Mặc kệ sắc mặt tôi tái nhợt, Lâm Trạch vẫn là đang tự nói với mình. Vừa nói, anh vừa kéo tôi giấu tôi sau lưng anh, giúp tôi che đi ánh mắt đang nhìn chằm chằm như cười như không của Tống Tiểu Nhu.
Ngay lúc tôi đang nghi ngờ nhân sinh thì cánh cửa ngoài phòng bị đập mạnh. Trong mắt Lâm Trạch hiện lên nụ cười, anh siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, chậm rãi thở ra nhẹ nhõm.
"Mở cửa! Mở cửa! Cảnh sát phá án!"
Tôi đã gọi cảnh sát trước đó và dù nửa đêm cảnh sát vẫn đến.
Tống Tiểu Nhu trầm tư nhìn chằm chằm Lâm Trạch: "Thú vị."
Sau đó, cô ấy trực tiếp hướng về phía tấm kính lao tới, dùng da thịt đập vỡ tấm kính cứng.
Cả người ngã xuống phía dưới, khi ngã xuống vẫn lộ ra vẻ mặt cười nửa miệng.
Lâm Trạch vội vàng đi tới cửa sổ, nhìn chằm chằm Tống Tiểu Nhu: "Cô ta ngã chết."
Tôi ngã xuống đất, đầu óc trống rỗng.
Tống Tiểu Nhu nhảy lầu tự tử...
21.
Cảnh sát đã nói với tôi.
Họ vừa nhận được tin báo rằng ở đây có một người không có hộ khẩu, có thể hắn là thủ phạm khiến nhiều cô gái tự sát gần đây.
Sau khi xác minh, tên không có hộ khẩu chính là Tống Tiểu Nhu.
Họ nói rằng Tống Tiểu Nhu là hung thủ của loạt vụ án kỳ lạ này.
Tôi vội cho họ xem camera giám sát ở nhà, khi nhìn thấy ác quỷ xuất hiện, dưới tác dụng của vôi và nước rồi tóm lấy Mai Mai rồi biến mất vào trong tường, tất cả đều tỏ vẻ nghiêm nghị.
Vấn đề này rất khó khăn và họ cần phải báo cáo lên cấp trên, cử chuyên gia tới bắt giữ Tống Tiểu Nhu một cách đàng hoàng.
Sau khi bọn họ rời đi, tôi và Lâm Trạch nhìn nhau, ngồi đó cho đến rạng sáng.
Ngay khi trời sáng, tôi gọi cho Văn phòng Đào tạo. Câu trả lời mà phòng Đào tạo đưa ra cho tôi hoàn toàn giống với những gì Lâm Trạch đã nói.
Không có người nào như Tống Tiểu Nhu trong trường của chúng tôi.
Theo địa chỉ IP, tiến sĩ huyền học... thực sự là "Tống Tiểu Nhu".
Về việc đoạn video đó có thể gi3t người hay không thì vẫn cần phải điều tra.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Bằng cách này, Tống Tiểu Nhu đã gi3t c.h.ế.t người bạn thân nhất của tôi là Trần Uyển, gi3t c.h.ế.t các bạn cùng trường Tô Tô và Từ Từ và bắt cóc Mai Mai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/dao-hoa-chu/chuong-8.html.]
Nhưng linh hồn ác quỷ đó là ai? Nó có liên quan gì đến cô ấy? Tại sao nó lại muốn hút dương khí của chúng tôi và để lại thật nhiều lỗ đen trên người chúng tôi.
Tống Tiểu Nhu biến mất, nhưng lỗ đen trong cơ thể tôi vẫn còn đó.
Hiển nhiên, vẫn còn rất nhiều nghi vấn không thể giải thích được...
Hiện tại chúng ta chỉ cần chờ cảnh sát bắt giữ Tống Tiểu Nhu. Đợi cho đến khi mọi người rời đi và bụi đã lắng xuống.
Lâm Trạch nắm lấy tay tôi, chân thành xin lỗi: “Đa Đa, anh xin lỗi, trước đây anh không hiểu được cảm xúc của mình. Trong thời gian ở bên em, anh phát hiện ra mình thật sự đã yêu em, anh cũng không bi video siêu hình nào đó ép buộc.”
“Đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta hãy ở bên nhau thật hạnh phúc.”
Anh nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, tình nồng ý đậm, đang muốn cùng anh ấy tiếp xúc thân mật.
Tôi mỉm cười đưa đầu ngón tay trắng nõn chạm vào n.g.ự.c anh.
"Lâm Trạch, nói cho tôi biết, ai đã gọi cảnh sát?"
Lâm Trạch cười không tự nhiên: "Không phải em vừa nói là em đã gửi tin nhắn báo cảnh sát sao?"
“Nhưng tôi không biết Tống Tiểu Nhu là người không có hộ khẩu, tôi cũng không nói với cảnh sát như vậy.”
Trong lúc hai người chúng tôi đang giằng co, một giọng nữ lạnh lùng đột nhiên xuất hiện trong phòng: "Lâm Trạch, sao anh lại nói chuyện với cô ấy nhiều như vậy? Chỉ cần gi3t."
22.
Tôi quay lại và thấy đó là Mai Mai!
Mai Mai bị ác quỷ bắt giữ đã bỏ đi và quay lại, bước ra từ bức tường đó một cách chậm rãi.
Cô ấy khoanh tay đứng bên giường, tức giận trừng mắt nhìn tôi và Lâm Trạch, toàn thân không hề hấn gì.
Phía sau cô có một con quỷ đầy sát khí. Rõ ràng là ác quỷ đã bắt cô trước đó.
Con ác quỷ lúc trước rất hung dữ, vậy mà giờ đã rất cung kính không hề có ý định tấn công.
Trong ba năm qua, mỗi lần Mai Mai nhìn thấy tôi, mũi của cô ấy không phải là mũi của tôi và mắt tôi không phải là mắt của tôi.
Quả thật, bây giờ cô ấy không còn che giấu sự ghét bỏ của mình đối với tôi nữa.
Nhìn thấy cô xuất hiện trở lại, Lâm Trạch sắc mặt nhanh chóng thay đổi. Anh ta dùng sức hất tay tôi ra, dùng giọng điệu tâng bốc đi về phía Mai Mai: "Chỉ cần em vui là được, chúng ta liền gi3t cô ta ngay bây giờ!"
Ác quỷ thối nát nhìn chằm chằm vào tôi, còn tôi thì đứng yên tại chỗ. không dám cử động chút nào và bất lực nhìn Mai Mai bước về phía mình.
Lâm Trạch vẫn còn ủy khuất nó với Mai Mai. "Em yêu, đừng tức giận, em đã hút hết sinh khí của những cô gái đó rồi. Năng lực của em chắc hẳn đã gần như được phục hồi rồi phải không, có thể đọa xác cô ta rồi."
“Em mau chiếm thân thể cô ta, chúng ta chuẩn bị tốt rồi rời đi.”
"Dù sao thì thân thể "Mai Mai" này vừa bị ác quỷ lấy đi, chúng ta hãy đẩy tất cả cho Tống Tiểu Nhu."
Lâm Trạch an ủi Mai Mai, những lời nói của anh ta tôi nghe đều không hiểu.
Mai Mai hung tợn nhìn chằm chằm tôi: "Được rồi."
Nói xong, thân thể Mai Mai nhẹ nhàng ngã xuống đất, một bóng người màu đỏ hư ảo bay ra khỏi cơ thể cô ấy.
Đây chính là bộ mặt thật của "Mai Mai".
Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đồng tử đẫm m.á.u sâu như mực, trên mặt có hai dòng m.á.u và nước mắt đông cứng.
Đang lao về phía tôi với một nụ cười hung dữ.