Đào Hoa Chú - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-12 21:13:13
Lượt xem: 83
18.
Mùi hôi thối rữa nát ngày càng rõ rệt, tim tôi thắt lại, vô cùng chắc chắn, đây tuyệt đối không phải là mơ!
Đây cũng thực sự không phải Lâm Trạch.
Lần này, có lẽ là do vôi sống và nước sạch.
Đôi mắt trước đây dù thế nào cũng không thể mở ra, hôm nay vậy mà có thể hé mở một khe hở!
Lần này, tôi cũng cuối cùng nhìn rõ thứ trên người mình!
Nó bám vào chân tôi, dọc theo chân tôi rồi bò ra khỏi gầm giường. Tôi gần như đau lòng. Thứ này đang nhìn tôi.
Mảnh vải rách treo trên người nó. Một nửa cơ thể của nó là thịt thối, bên trong có côn trùng không xác định bò vào, nửa còn lại là bộ xương khô, xương trắng.
Đây là một người đàn ông đã chết.
Đôi mắt đã mục nát một nửa của nó chứa đầy giòi.
Khi nó di chuyển, những quả trứng côn trùng hình tròn điên cuồng rơi vào tôi. Toàn bộ khuôn mặt huyết nhục mơ hồ, thảm không dám nhìn.
Một cặp răng sắc nhọn lộ ra, đó chính là thủ phạm tạo ra hố đen trên cơ thể tôi, mái tóc ướt phủ kín cả giường, bốc mùi như xúc tu sống.
Đang điên cuồng mà duỗi dài ra, trói tay chân tôi vào thành giường.
Chẳng trách mấy đêm nay không cử động được…
“Thơm quá! Ngon quá…” Nó định cúi xuống tiếp tục cắn vào cổ tôi.
Không ngờ, Tống Tiểu Nhu đang ngủ cạnh tôi đột nhiên tỉnh dậy.
Cô đột nhiên đứng dậy, với tư thế mạnh mẽ, từ thắt lưng lấy ra một lá bùa màu đỏ, nhanh chóng dán vào sau đầu ác quỷ.
19.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/dao-hoa-chu/chuong-7.html.]
Ác quỷ dừng lại, cậu ấy vỗ vỗ tay, có chút kiêu ngạo nhìn tôi: "Đó không phải bắt được sao?"
Còn chưa nói xong, ác quỷ đột nhiên nổi giận, ngón tay biến thành năm móng vuốt sắc bén, thuận tay định véo vào cổ tôi.
"Tránh xa!" Tống Tiểu Nhu hét lên, kéo chân tôi, kéo tôi ra khỏi thân xác của ác quỷ.
Cậu ấy cùng tôi lăn xuống góc giường trốn thoát một kiếp.
Tuy nhiên, ác quỷ nhìn chúng tôi một cách kiên định và đột nhiên giơ móng vuốt về phía Mai Mai, người đang ngủ yên trên giường.
"Không!" Khi chúng tôi hét lên, mái tóc đen dài quấn quanh Mai Mai xuyên vào tường, hoàn toàn biến mất vào trong tường.
Đây... quả thực là một con quỷ!
Tôi kinh hãi ngã xuống đất, khó tin nhìn Tống Tiểu Nhu, không khỏi hỏi cậu ấy: "Cậu rốt cuộc là ai?"
"Cậu nghe tôi giải thích với, kỳ thật tôi..." Tống Tiểu Nhu vừa mới mở miệng, cánh cửa phòng của chúng tôi đột nhiên bị đá mở.
"Đa Đa! Đừng tin cô ấy!" Lâm Trạch lao tới trước mặt tôi.
Vẻ mặt anh đầy lo lắng, không còn đờ đẫn như trước nữa.
Nhìn thấy anh ấy như vậy, trong lòng có chút bất an: "A Trạch, anh, anh đã khôi phục rồi sao?"
Trước đây Lâm Trạch luôn đau ngực, nói chuyện cũng không giống anh ấy trước đây, nhất định là bị cái video kia khống chế.
Nhưng bây giờ anh ấy nói chuyện với tôi bình thường.
Hình như năm đó Lâm Trạch đã từ chối tôi 12 lần.
"Tôi đã khôi phục." Lâm Trạch vẻ mặt phức tạp nhìn tôi.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Sau đó, anh ấy vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tống Tiểu Nhu: "Mai Mai nói đúng, vị bác sĩ siêu hình học đó chính là Tống Tiểu Nhu!"
Tôi bị câu trả lời này làm cho choáng váng, đầu có chút choáng váng, run rẩy nói: "Không, không thể được, Tiểu Nhu vẫn luôn giúp tôi?”
Lâm Trạch bình tĩnh nhìn tôi, thấp giọng nói: "Nhưng trong trường chúng ta, căn bản không có người tên Tống Tiểu Nhu!"