Đại Sư Huyền Học Diệp Linh - Chương 5: Chân Tướng Của Việc Đánh Mất Con Gái
Cập nhật lúc: 2024-06-10 15:13:02
Lượt xem: 524
Dịch: Dưa Hấu
------------
Từ Chiêu Đệ cười lạnh hỏi:
“Lẽ nào không phải sao?”
“Tiểu Thu, chuyện gì vậy? Chẳng nhẽ con biết gì sao.”
Mẹ ruột bên cạnh vội hỏi.
Bố ruột nghĩ đến gì đấy:
“Lẽ nào vị Đại sư kia nói gì sao?”
“Đại sư? Đại sư gì?”
Mẹ nuôi lo lắng hỏi.
Từ Chiêu Đệ không để ý đến mẹ nuôi, chỉ nói với bố mẹ ruột:
“Đại sư bảo chúng ta báo cảnh sát, để cảnh sát điều tra quan hệ của mẹ nuôi với bảo mẫu, tất cả chân tướng sẽ rõ.”
Nghe thấy câu này, sắc mặt cả nhà thay đổi.
Bố ruột ý thức được chuyện này không đơn giản như tưởng tượng, lập bức báo cảnh sát.
Mẹ nuôi bị dọa ngốc rồi, nửa ngày mới phản ứng lại. “thình” một tiếng liền ngã ra đất.
“Tiền tôi không cần nữa, cái gì tôi cũng nói với các người, nhưng cầu xin các người đừng báo cảnh sát. Tôi còn con trai, con trai tôi còn nhỏ như vậy, thằng bé không thể không có mẹ. Huhuhu...tôi thật sự không thể đi tù.”
Truyện của nhà Bé Mỡ Bất Ổn chỉ đăng duy nhất tại MonkeyD, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.
Bà ta khóc bù lu bù loa.
Ánh mắt mẹ ruột trống rỗng nhìn bà ta, tun rẩy hỏi:
“Lẽ nào con gái tôi bị bà với bảo mẫu trộm?”
Mẹ ruôi gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Không, không phải. Lúc đầu tôi không biết chuyện, tôi chỉ muốn có một đứa con mà thôi. Tôi thật sự định coi Chiêu Đệ như con ruột mà nuôi nấng.”
“Khi đó tôi còn đặt cho con bé một cái tên rất hay, Từ Điềm Điềm. Là mẹ chồng tôi bà muốn có cháu trai đến điên rồi, cứ bắt tôi gọi con bé là Chiêu Đệ.”
“Vì chuyện cái tên, tôi với mẹ chồng cãi nhau to, nhưng chồng tôi đứng về phía mẹ chồng. Tôi không có cách nào, mới....”
“Con gái, xin lỗi.”
Bà ta lau nước mắt, ngẩng đầu dùng ánh mắt hổ thẹn nhìn Từ Chiêu Đệ.
Từ Chiêu Đệ không để ý, bây giờ trong lòng cô bé rất phức tạp. Trước khi có em trai, bà ấy thực sự yêu thương mình. Cô bé còn nhớ có một đêm sốt cao, mẹ nuôi lo lắng phát khóc, ngày đông lạnh giá ôm cô bé chạy một tiếng đồng hồ, mới đến được thành phố khám bệnh.
Khi ấy cô bé mới hai tuổi, những kí ức khi ấy mãi mãi không quên được.
Mẹ nuôi quỳ trên đất nói ra hết tất cả.
Bệnh suy tinh tr.ùng của chồng, rất khó có con. Ở nông thôn không có con sẽ bị cười nhạo cả đời.
Mẹ nuôi rất muốn có một đứa con, nhưng gả gà theo gà gả chó theo chó, cả đời này bà ta chỉ có thể chấp nhận số phận.
Nhưng bà ta không ngờ, mẹ chồng muốn có cháu đến điên toàn bộ phẫn nộ đều phát tiết lên người bà ta, ngày ngày đánh chửi.
Không lâu sau bà ta không chịu được nữa.
Kể với bạn thân chuyện này, bạn thân rất đồng tình với bà ta, vì vậy nói mấy ngày nữa sẽ cho bà ta một bé gái bị người ta bỏ rơi.
Quả nhiên mấy ngày sau, bạn thân hoảng hốt đưa bé gái cho bà ta.
Bà ta nhìn thấy đứa bé mặc đẹp, trên cổ con đeo một chiếc khóa tinh sảo, vì vậy nói ra nghi hoặc trong lòng.
Bạn thân nói đây là thiên kim của chủ nhà bà ta làm, hai người chuẩn bị sinh con trai. Nhưng mẹ chồng chỉ thích cháu trai, vì đề hai vợ chồng sinh con trai, liền để bà ta trộm bé gái đem đi.
Lúc đấy bà ta cũng nghi ngờ những lời này, nhưng vì quá muốn có con, với lại đứa bé này rất xinh đẹp, lại có duyên với mình, liền quyết định giữ lại.
Sau này, cảnh sát toàn thành phố tìm bé gái, lúc đó gây ra động tĩnh rất lớn. Bà ta bị dọa ôm đứa bé về nhà mẹ đẻ ở mấy tháng.
Đợi đến khi quay lại, bà ta mới biết bà nội của đứa bé sớm mất rồi, lời của bạn thân đều lừa người. Khi bà ta muốn tìm bạn thân hỏi cho rõ, mới biết bạn thân bị bệnh ch.ết được một tháng rồi.
Sự việc đã đến bước này, không thể quay đầu được nữa. Với lại ở cùng mấy tháng, bà ta đã sớm nảy sinh tình cảm sâu đậm với đứa bé, cũng không muốn trả đứa bé về.
“Sự việc chính là như vậy.”
Bố mẹ ruột nghe xong, mới biết năm đó con gái bị bảo mẫu trộm mất. Bọn họ còn cho rằng bảo mẫu ch.ết là do trong lòng vì tự trách mà tự sát.
Khi đó người nhà bảo mẫu nói như vậy, bọn họ còn đồng tình cho người nhà bảo mẫu một số tiền.
Không ngờ, đúng là không ngờ!
[ Tôi cảm thấy mẹ nuôi cũng đáng thương, không thì bỏ qua cho bà ấy. Dù sao cũng tìm lại được con gái rồi, coi như làm việc thiện tích đức đi.]
[ Lầu trên đúng là bồ tát hiện thế.]
[ Trộm con nhà người ta, còn muốn tẩy trắng? Chiêu Đệ không cần đồng tình với bà ta, trực tiếp cho ngồi tù đi.]
[ Bỏ qua? Vậy những năm nay Chiêu Đệ phải chịu bao nhiêu đâu khổ thì làm sao? Mẹ nuôi rõ ràng có cơ hội trả cô bé về, nhưng bà ta lại không chịu. Nếu bà ta đối xử tốt với cô bé còn có thể tha thứ, nhưng những năm nay Chiêu Đệ phải chịu đựng những gì.]
[ Không thể đồng tình với bọn buôn người, mau bắt đi.]
“Bố mẹ, con nghĩ rồi.”
Từ Chiêu Đệ đột nhiên nói, mỉm cười nhìn bố mẹ ruột.
“Việc đều đã như vậy, chúng ta về đi.”
Thân làm bố mẹ, đương nhiên muốn bắt người trộm con mình, nhưng lại sợ con bé còn tình cảm với bố mẹ nuôi, như vậy sẽ làm tổn thương đứa bé. Không dễ dàng gì mới tìm được con gái, bọn họ không muốn mạo hiểm nữa.
“Được, chúng ta quay về.”
“Hai người lên xe đợi con, con thu dọn chút đồ đạc rồi ra.” Từ Chiêu Đệ nói.
Bố mẹ đi ra trước.
Bố nuôi sắc mặt xám xịt đứng dậy, đá vào người mẹ nuôi:
“Đồ ngu, mày là đồ ngu dốt! Lúc đầu tao không nên cưới mày.”
Mẹ nuôi bị đá ngã trên đất liền khóc.
Từ Chiêu Đệ lạnh mặt ở bên cạnh đi qua, đến thẳng phòng bà nội.
Bà nội sớm đã nghe thấy sự việc bên ngoài.
“Là tao xem thường mày rồi.” Ánh mắt bà ta tối đi nhiều.
“Bà nội à, về sau cháu không thể ở bên cạnh chăm sóc bà rồi, mẹ cháu chắc không nhẫn nại như cháu đâu nhỉ?”
Cô bé cười nói.
Bà lão lại bắt đầu mở mồm chửi người, nhưng vừa nghĩ đến thân phận hiện tại của Từ Chiêu Đệ, lại nhuốt ngược lại vào trong.
“Mày đi đi.”
“Cháu hỏi qua Đại sư, Đại sư nói bà sống lâu trăm tuổi, có thể sống đến 98 tuổi. Con đường về sau còn dài, tính tình mẹ cháu không tốt, bà phải nhịn một chút.”
Nói xong, cô bé quay người rời đi.
Bà nội đằng sau tức suýt chút nữa ngất xỉu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/dai-su-huyen-hoc-diep-linh/chuong-5-chan-tuong-cua-viec-danh-mat-con-gai.html.]
Một nhà ba người ngồi trên xe quay về.
[ Từ Chiêu Đệ vẫn là mềm lòng.]
[ Thật sự rất phục cô bé này, bị người ta bắt nạt như vậy, vậy mà vẫn chọn tha thứ, đáng đời lúc đầu bị người ta bắt đi.]
[ Lầu trên nói khó nghe quá, bạn nhìn không ra Từ Chiêu Đệ đang dùng cách khác trừng phạt mẹ nuôi và bà nội sao?]
[ Đúng vậy. Bạn chú ý đến câu cuối mà
Chiêu Đệ nói với bà kìa.]
[ Từ Chiêu Đệ vừa đi, chắc chắn mẹ nuôi sẽ chăm sóc bà lão, khi mẹ nuôi còn trẻ, không ít lần bị bà lão bắt nạt. Bây giờ bà lão không thể động đậy, đoán xem mẹ nuôi sẽ chăm sóc bà lão kiểu gì? Bà ta cũng là nhân vật ghê ghớm, chắc chắn sẽ không để mẹ nuôi dễ dàng bắt nạt. Hai người đấu đá đến già. Không có phương thức báo thù nào đặc sắc hơn cách này.]
Lưu Tiểu Tuyết tặng pháo hoa năm mới.
Lưu Tiểu Tuyết tặng pháo hoa năm mới.
Lưu Tiểu Tuyết tặng pháo hoa năm mới x10.
Trong nhất thời phòng live ngập tràn hiệu ứng hoa lệ, chấn kinh toàn bộ người, đến Diệp Linh cũng ngơ cả người.
Lưu Tiểu Tuyết không phải mẹ ruột Từ Chiêu Đệ sao.
[ Vãi đạn! Lần đầu thấy nhiều pháo hoa năm mới như vậy, đây không phải thế giới của người có tiền sao? Bố mẹ ruột Từ Chiêu Đệ giàu quá.]
[ Tỷ phú toàn thành phố lẽ nào không giàu sao?]
[ Ngưỡng mộ ngưỡng mộ, Từ Chiêu Đệ sau này có thể sống tốt rồi.]
[ Ngưỡng mộ quá đi! Từ Chiêu Đệ số tốt quá đi.]
[ Tối nay chủ phòng phát tài rồi.]
[ Đây là Diệp tiên nữ xứng đáng.]
Trận pháo hoa năm mới kéo dài mười mấy phút mới dừng, tổng cộng 50 cái.
Lưu Tiểu Tuyết:
“Gia đình chúng tôi vô cùng cảm ơn Diệp tiên nữ giúp chúng tôi tìm được con gái!”
Phương Thanh Thu:
“Cảm ơn Diệp tiên nữ giúp tôi tìm được người nhà!”
Diệp Linh cười trả lời:
“Không có gì, đều là điều tôi nên làm cả.”
( Kết cục ) đây là việc phát sinh sau này.
Sau khi Từ Chiêu Đệ đi, ngày thứ hai bố nuôi ra ngoài đi làm. Mẹ nuôi và em trai ở nhà.
Trong lòng mẹ nuôi không vui vẻ, bữa sáng chỉ làm cho mình và con trai.
Lúc trước khi Từ Chiêu Đệ còn ở đây, mỗi sáng 7 giờ dậy làm bữa sáng, bưng vào trong phòng cho bà nội.
Hôm nay đã 8 rưỡi rồi, bà lão vẫn không thấy con dâu mang bữa sáng cho mình.
Vì vậy bà tức giận hét lên:
“Châu Cúc, tao đói rồi, bữa sáng đâu.”
Mẹ nuôi bên ngoài nghe thấy, nhưng không quan tâm.
Bà lão không thấy ai trả lời, lại tiếp tục hét, càng ngày càng lớn, sau đó đập xuống giường.
Con trai ngồi trên sofa nghe thấy:
“Mẹ ơi, bà nội lại phát điên rồi.”
“Đừng quan tâm bà già ấy làm gì.”
Mãi cho đến khi kinh động hàng xóm, mẹ nuôi mới mang cho bà lão một cái bánh bao.
Bà lão phẫn nộ nhìn chằm chằm mẹ nuôi:
“Châu Cúc, tao còn răng đâu mà ăn bánh bao? Tao muốn uống canh gà.”
“Ha!” Mẹ nuôi khoanh tay, giống như nghe thấy chuyện cười, cười đến rớt nước mắt.
“Canh gà, bà già như bà còn muốn uống canh gà, nằm mơ à?”
“Những con gà đấy là để cho cháu trai bà bồi bổ, bà bước nửa bước vào quan tài rồi, còn muốn giành ăn với cháu, không biết xấu hổ à?”
Bà lão phẫn nộ đập giường hét:
“Tao muốn uống canh gà.”
“Mơ đi.”
Bà lão thở hổn hển nói:
“Lúc Chiêu Đệ còn ở đây, tao muốn ăn gì nó đều làm cho tao ăn.”
Không nhắc đến Chiêu Đệ còn tốt, vừa nhắc đến khóe mắt mẹ nuôi ửng đỏ.
Bà ta hung dữ nhìn chằm chằm bà lão, chỉ tay vào mặt chửi:
“Chiêu Đệ tốt với bà như vậy, bà lại mỗi ngày ức h.i.ế.p con bé. Nếu không phải bà, Chiêu Đệ có thể lên mạng tìm người xem bói sao?”
“Nếu không phải bà già ch.ết tiệt nhà bà, Chiêu Đệ sẽ biết mình không phải con ruột, sẽ đi sao?”
“Đều là cái đồ già nhà bà hại, để tôi không thể kiếm tiền, mỗi ngày ở nhà trông bà. Lúc còn trẻ bà đối với tôi không ra gì, ngày ngày đánh chửi, bây giờ già rồi còn muốn tôi hầu hạ bà, nằm mơ!”
Nói xong liền đi ra ngoài.
Để lại bà lão một mình khóc mấy tiếng ở trong phòng.
“Tạo nghiệp mà, đúng là tạo nghiệp mà!”
Những ngày sau đó, mẹ nuôi để bà lão bữa đói bữa no, không lâu sau có thể thấy bà lão càng ngày càng gầy đi, bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, về sau chỉ có thể nằm im bất động trên giường.
Mặc dù như vậy, bà lão vẫn sống.
Có một lần bố nuôi về thấy mẹ mình bi thảm như vậy, tức giận hung dữ đánh mẹ nuôi một trận.
Còn bảo mẹ nuôi, nếu mày không chăm sóc tốt mẹ tao, về sau tao đánh c.h.ế.t mày.
Mẹ nuôi sợ rồi, không dám bỏ đói bà lão.
Nhưng hận ý trong lòng với bà lão không giảm.
Bây giờ bà lão sống hoàn toàn không thể tự chủ. Mẹ nuôi ngoại trừ ngày ba bữa đút cơm, còn phải lật người, bóp chân, lau người, dọn dẹp đại tiểu tiện, dùng ghế lăn đưa bà lão ra ngoài phơi nắng.
Những ngày tháng này giống như địa ngục, khiến người ta vô cùng khốn khổ.
Bà ta không thể ngược đãi bà lão, chỉ có thể ngày ngày chửi rủa không ngừng.
Hai người phụ nữ ngày ngày đại chiến ba trăm hiệp, hận đối phương không thể c.h.ế.t đi, nhưng lại không biết làm sao.
Tương lai ba mươi năm nữa, bà lão và mẹ nuôi cứ quấn lấy nhau không c.h.ế.t không thôi.
------------
Kết thúc câu chuyện của Từ Chiêu Đệ nhé!