Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại Sư Huyền Học Diệp Linh - Chương 4: Lỡ Như Không Tìm Được Hung Thủ Thì Phải Làm Sao?

Cập nhật lúc: 2024-06-10 14:37:22
Lượt xem: 522

 

 

Dịch: Dưa Hấu

------------

“Sẽ không đâu.”

Vụ án đơn giản như này, làm sao cảnh sát có thể không tìm ra hung thủ chứ. Diệp Linh rất buồn ngủ, chỉ muốn nhanh nhanh đi ngủ.

“Lỡ như thì sao?”

“Lỡ như không tìm được hung thủ, lúc đấy cậu lại kết nối live với tôi, tôi giúp cậu giải quyết.”

Cô bất lực nói.

“Vậy được.”

Thiếu niên nở nụ cười yên tâm.

“Các bạn à, ba đơn ngày hôm nay đã xong rồi, ngày mai chúng ta lại gặp!”

[ Đừng mà Diệp tiên nữ, có thể xem thêm một quẻ không? Coi như nói chuyện với chúng tôi cũng được.]

[ Tôi xem nghiện rồi phải làm sao đây? Không muốn ngủ tẹo nào.]

[ Chủ phòng khác đều thông đêm, đừng kết thúc sớm vậy mà. Chúng tôi vẫn muốn xem thêm chút nữa.]

[ Xin chủ phòng á tiếp tục đi mà, chúng tôi tặng quà cho bạn.]

Tiểu Hồng tặng một bó hoa.

Mộng Doang tặng pháo hoa lãng mạn.

Nhà Tôi Có Một Trăm Vạn tặng một nắm minh châu.

................

Trong một tiếng đồng hồ, giang cư mận trong phòng, tặng quà liên tục một cái lại nột cái. Màn hình tràn ngập hiệu ứng đặc biệt rực rỡ, vô cùng lộng lẫy.

Diệp Linh biết đây là một khởi đầu tốt, cười nói:

“Con gái thức đêm sẽ xấu đi, mọi người ngủ ngon. Muốn tiếp tục xem chủ phòng bói toán, mời theo dõi tôi nha.”

“Ngày mai thứ 7, 8 giờ sáng tôi sẽ bắt đầu live. Sáng mai không gặp không về nha các bạn.”

Nói xong, cô  tắt live.

Sau khi tắm xong nằm trên giường, đã là 1 giờ sáng.

Diệp Linh tính một chút, tối nay xem bói được 3000, quà tặng 2000. Sau khi chia 5:5 cho nhà đài, cô ấy còn 2500.

Vẫn còn quá ít, có điều đây chỉ là khởi đầu mà thôi.

Sáng sớm ngày thứ hai sau khi thức dậy, Diệp Linh ra ngoài mua thức ăn và đồ ăn sáng, về nhà đã là 7h40 phút.

Sau khi đơn giản chuẩn bị một chút, liền mở livetream.

Dịch Thủy Hàn vào phòng live.

Đường Hổ Phách vào phòng live.

Tình Yêu Như Sao Băng vào phòng live.

.........

[ Diệp tiên nữ đến rồi, chào buổi sáng Diệp tiên nữ.]

[ Tối qua ngủ tôi mơ thấy trong chăn toàn nữ thi thể, hôm nay vừa mở mắt, liền vào phòng live rồi. Khưa khưa...]

[ Diệp tiên nữ, tôi gọi hết bạn cùng phòng vào xem live của cậu nè.]

[ Cuối cùng cũng đợi được cậu, bảo bối của tôi.]

Bành Công Tử tặng bảo vệ tình yêu.

Thuận Theo Tự Nhiên tặng đồng hành bình minh.

Hoa Sinh Đậu Đậu tặng ngôi sao sáng.

.......

Diệp Linh vừa vào chưa được 5 phút, đã nhận được khoảng 1000 tệ quà, phòng live có 1000 người xem.

“Cảm ơn quà của mọi người.”

“Hôm nay vẫn ba quẻ, một nữ thần một quẻ. Có điều hôm nay trước khi bói, tôi muốn hỏi có ai trong các bạn muốn xem?”

Sở dĩ hỏi như vậy, vì số người xem live ngày hôm nay đã bỏ xa ngày hôm qua rồi.

Sợ lỡ như người muốn xem nhiều quá, cùng tặng quà một lúc, vậy thì không 

khống chế được hiện trường mất.

[ Tôi muốn xem, không, là bà nội tôi muốn xem.]

[ Tôi cũng muốn.]

[ Còn có tôi nữa.]

[ Chủ phòng bây giờ có thể bắt đầu tặng quà không?]

.......

Trong nhất thời, có mười mấy cmt đều nói muốn xem bói.

Diệp Linh nói:

“Đợi một chút.”

“Bởi vì hôm nay người quá nhiều, vì vậy tôi đề nghị bốc thêm, bốc trúng ai thì người ấy tặng quà.

[ A? Không thể bói thêm vài quẻ ư? Mọi người đều muốn xem.]

[ Đúng vậy, Diệp tiên nữ.]

[ Tôi hối hận quá đi, sớm biết hôm nay cạnh tranh kịch liệt như này, tối qua tôi đã tặng rồi.]

[ Tôi cũng vậy, không có thuốc hối hận a.]

[ Xem tướng đoán mệnh ở đâu chả có, cô ta chỉ là biết chút lông da mà thôi, thôn chúng tôi bán tiên lợi hại hơn nhiều.]

[ Phi! Chúng tôi chỉ tin Diệp tiên nữ.]

Diệp Linh:

“Trong một ngày chỉ có thể xem ba quẻ, bởi vì tiết lộ thiên cơ quá nhiều, sẽ bị phản hệ.”

Đương nhiên đây chỉ là do cô nói bừa, bởi vì xem nhiều sẽ mệt.

Chính lúc này, Từ Chiêu Đệ của ngày hôm qua gửi tin nhắn đến.

“Diệp tiên nữ, bây giờ có tiện kết nối video không? Bố mẹ ruột tôi đến rồi.”

Đây là hôm qua giang cư mận yêu cầu xem.

Diệp Linh yêu cầu kết nối với Từ Chiêu Đệ.

Nhìn thấy Từ Chiêu Đệ trên màn hình, mọi người trong live vô cùng chào đón.

[ Là Từ Chiêu Đệ hôm qua, là bố mẹ ruột đến đón cậu ấy sao?”

[ Không thể tin vẫn có thể xem phần sau, chủ phòng lương thiện quá đi, nhất định phải theo dõi thôi.]

[Aaaaa! Vừa vào đã thấy Từ Chiêu Đệ, là bố mẹ em đến rồi sao?]

[ Từ Chiêu Đệ những ngày tháng tốt đẹp của bé bắt đầu rồi.]

Lang Lang tặng tâm hoa nộ phóng.

Đầu Thỏ Cay tặng porsche.

Nắng Ấm Vy Vy tặng lễ hội pháo hoa.

..........

Lại là một đống quà, hơn nữa cái sau còn đắt hơn cái trước.

Diệp Linh hoàn toàn không ngờ, hiện trường live phần sau của Từ Chiêu Đệ, có thể nhận được nhiều quà như vậy. Lễ hội pháo hoa còn được nhận ba cái.

Cái đống quà này tính ra, cũng hơn 1 vạn tệ rồi.

Hehe, đây mới là mật mã phú quý.

Cô hướng toàn màn hình về Từ Chiêu Đệ.

Chỉ nhìn thấy trong video, một vị phu nhân trung niên ôm lấy Từ Chiêu Đệ trong nước mắt, ôn nhu vuốt tóc cô bé, nhỏ giọng nói chuyện với cô bé.

Từ Chiêu Đệ nhìn thấy trong ánh mắt của vị phu nhân đầy hạnh phúc.

Bên cạnh phu nhân là một người đàn ông mặc vest đi giày da.

Xem ra đây là bố mẹ ruột của Từ Chiêu Đệ.

Bố mẹ nuôi của Từ Chiêu Đệ và em trai rất nhanh cũng đến.

Không lâu sau, sáu người ngồi ở sofa trong phòng khách.

Sắc mặt bố mẹ nuôi không tốt, ánh mắt mẹ Từ chăm chăm nhìn Từ Chiêu Đệ, nói:

“Chiêu Đệ, con lớn rồi.”

“Mẹ nuôi con từ bé đến lớn, vậy mà con không cần chúng ta nữa, lại còn mặc kệ bà nội đang nằm trên giường bệnh không quan tâm. Đêm khuya chạy đi tìm bố mẹ ruột. Lúc đầu.....”

Nói rồi bà ta bắt đầu nghẹn ngào.

Khóe mắt ửng đỏ tiếp tục nói:

“Lúc đầu chúng ta nhặt con từ thùng rác về, xem như con gái ruột mà yêu thương nuôi nấng, để rồi đổi lại kết cục này đây.”

“Chả trách người ta bảo con nuôi đều là sói mắt trắng. Trước đây tôi không tin, bây giờ tin rồi.”

Từ Chiêu Đệ nghe mẹ nuôi chống chế, hỏi lại:

“Mẹ, mẹ thật sự coi con là con gái ruột sao?”

“Tại sao không chứ? Lúc con còn nhỏ mẹ....”

“Có lẽ trước khi có em trai, hai người thật sự yêu thương con, nhưng sau khi có em trai, mọi thứ đều thay đổi rồi không phải sao?”

“Không, nên nói là từ khi bắt đầu, hai 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/dai-su-huyen-hoc-diep-linh/chuong-4-lo-nhu-khong-tim-duoc-hung-thu-thi-phai-lam-sao.html.]

người muốn là con trai, dù sao con tên Từ Chiêu Đệ.”

Mẹ nuôi nói:

“Mẹ muốn có con của chính mình sai sao? Mẹ nuôi con 15 năm, con vẫn không phải tâm tâm niệm niệm bố mẹ ruột sao.”

[ Người mẹ nuôi này đúng là khiến tôi mở mang kiến thức.]

[ Chiêu Đệ nhớ bố mẹ ruột còn không phải do bà không xứng sao.]

[ Đã đến bước này rồi, mấy người còn không tự ý thức được mình trọng nam khinh nữ sao?]

[ Xem tức ch.ết tôi rồi.]

Từ Chiêu Đệ kích động đứng dậy muốn nói, lại bị mẹ ruột kéo lại.

Mẹ ruột lạnh lùng nhìn bọn họ, nhàn nhạt mở miệng:

“Bà mở mồm ra là nói coi Tiểu Thu như con gái ruột mà đối đãi, thế sao cô không để con trai mình chăm sóc bà nội bị bệnh?”

Mẹ nuôi nói:

“Con trai tôi mới 12 tuổi.”

“Tiểu Thu cũng mới 15 tuổi. Với lại rõ ràng con bé đã thi vào trường cấp ba trọng điểm, vậy mà các người vì để con bé tiếp tục chăm sóc bà nội mà bắt con bé bỏ học. Tương lai con bé vốn dĩ tiền đồ sáng lạng, các người nhẫn tâm vậy sao?”

Bố nuôi vẫn không nói gì lên tiếng:

“Chiêu Đệ chỉ là con gái, con gái tương lai sẽ phải gả cho người ta, học tiếp để làm cái gì?”

“Em trai con bé tương lai sẽ đi học, tôi và mẹ thằng bé còn phải kiếm tiền mua nhà cưới vợ cho nó. Lại nói Chiêu Đệ cũng không phải con gái ruột tôi, chúng tôi nuôi con bé nhiều năm như thế, nó cũng phải báo đáp bọn tôi.”

“Với lại bọn tôi đã cho con bé học hết cấp hai, lẽ nào đây còn chưa đủ sao?”

“Xem đi, đây mới là lời thật lòng của hai người.”

Từ Chiêu Đệ cười nhạt.

Mẹ ruột đau lòng nắm tay cô bé, việc đã đến nước này bà cũng coi như nhìn thấu người nhà này. Những năm nay con gái ở cái nhà này đã chịu khổ nhiều rồi, cứ nghĩ đến là bà lại đau lòng.

Từ Chiêu Đệ cũng không muốn ở đây dù chỉ một phút:

“Mẹ à, con muốn về nhà.”

“Được.”

“Tôi nuôi nó 15 năm, không thể để các người cứ vậy đưa đi.”

Mẹ nuôi mạnh mẽ đứng dậy.

Bố nuôi cũng đứng theo.

Bố ruột lấy ra một tấm chi phiếu, vứt lên bàn:

“Tiền này coi như phí sinh hoạt các người nuôi con gái tôi 15 năm.”

Mẹ nuôi lập tức cầm lên xem, sắc mặt thay đổi.

“Mới có 10 vạn, các người cho ăn xin đấy à?”

Thật ra lúc đầu, bố đẻ chuẩn bị 100 vạn, nhưng bị Từ Chiêu Đệ ngăn lại, cô bé cho rằng 10 vạn là đủ rồi.

Từ Chiêu Đệ nói:

“Từ sau khi sinh em trai, con cũng chưa mặc qua quần áo mới, quần áo trên người con đều là của chị họ cho mặc lại. Ba tuổi các người bắt con làm việc nhà, những năm nay, ở cùng các người, nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp, không phải đều do con làm hay sao?”

“Mấy người có mời bảo mẫu, một tháng ít nhất cũng 3000 tệ đi?”

“Đưa các người 10 vạn, đã quá đủ rồi.”

“Mày....” Nhất thời mẹ nuôi bị nghẹn họng.

Bà ta chỉ tay vào mặt Từ Chiêu Đệ nói:

“Con gái nhà ai mà không phải làm việc nhà chứ? Con gái nhà người ta chẳng phải vẫn làm sao. Lẽ nào bọn nó cũng đòi bố mẹ tiền lương sao?”

 

“Lại nói, lúc đầu nếu không phải tao nhặt mày về thì mày đã sớm ch.ết rồi.”

Mẹ nuôi quay qua nhướn mày với mẹ ruột:

“Mạng con gái bà không chỉ đáng 10 vạn đi.”

Bà ta nói đúng, mạng của con gái là vô giá. Mặc dù nhà này đối xử với con gái họ không tốt, nhưng chung quy bọn họ vẫn cứu con gái một mạng. Nghĩ đến điều này, mẹ ruột hỏi:

“Vậy bà muốn bao nhiêu?”

“100 vạn.”

Mẹ ruột nhìn con gái.

Từ Chiêu Đệ lại nhìn mẹ nuôi.

“Không thể.”

Cô bé chính là không can tâm, ở cái nhà này làm bảo mẫu 10 năm, bây giờ bọn họ còn muốn 100 vạn? Nếu như không phải lần này xem bói gặp Diệp tiên nữ, vậy cuộc sống của bản thân chẳng phải là địa ngục hay sao. Nghĩ tới điều này, cô bé không muốn cho nhà này nữa.

Thời khắc mấu chốt Diệp Linh nói:

“Mẹ nuôi cô không có ân tình gì với cô cả.”

“Ý chị là gì?”

Từ Chiêu Đệ đeo tai nghe màu xanh, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Nghĩa trên mặt chữ.”

“Ý chị là năm ấy không phải mẹ nuôi nhặt được tôi? Lẽ nào....”

Cô bé đột nhiên nghĩ tới, ánh mắt chấn kinh nhìn mẹ nuôi.

“Mẹ, năm đó mẹ thật sự thật được con ở thùng rác sao?”

 [ Đợi chút, nhìn xem nhìn xem, biểu tình của bà mẹ nuôi này không đúng lắm, không phải như tôi nghĩ đấy chứ?]

[ Nghe chủ phòng nói câu đấy, sao tôi cảm thấy con bé không phải được nhặt về, mà là trộm ấy?]

[ Tôi cũng thấy thế.]

[ Não chúng tôi ngơ rồi Diệp tiên nữ, cậu mau nói rõ ràng hơn đi, Từ Chiêu Đệ có phải do mẹ nuôi trộm không?]

[ Chủ phòng đánh đố rồi.]

Tương Tư Nhập Cốt tặng thần đèn aladdin.

Thỏ Dâu Tây tặng thật sự yêu bạn.

Bố Của Bố Gọi Là Ông Nội tặng bó hoa hồng.

...........

[ Hay quá, càng ngày càng thú vị.]

[ Không thể tin được có thể hít được quả drama to đùng ở đây, còn kịch tính hơn cả film truyền hình nữa.]

Ánh mắt Từ Chiêu Đệ nhìn màn hình điện thoại trong tay.

Diệp Linh:

“Giống như bạn phía trên nói, mẹ nuôi em năm ấy tìm người trộm em.”

“Có thể bảo cảnh sát điều tra quan hệ của bảo mẫu và mẹ nuôi, tất cả sẽ rõ ràng ngay.”

Thế mà lại như vậy, Từ Chiêu Đệ cũng không nghĩ tới, bản thân bị mẹ nuôi trộm đi. Vốn dĩ đối với mẹ nuôi còn có chút không nỡ, nhưng thời khắc này chỉ còn lại hận ý.

Thật đáng hận!

Khóe mắt lập tức ửng đỏ, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm mẹ nuôi, nghiến răng hỏi:

“Bà chắc chắn?”

Mẹ nuôi bị dáng vẻ này của cô bé dọa sợ:

“Mày....mày con nhỏ này làm gì mà mày dùng ánh mắt đấy nhìn tao? Lúc đầu tốt xấu gì cũng là tao nhặt mày về, mặc dù bởi vì lí do công việc, bình thường đối với mày có chút lơ là, nhưng....nhưng cũng nuôi mày lớn tầng này rồi còn gì.”

“Mày cũng không phải do tao sinh, tao đối với mày cũng coi như được rồi, tao lại chưa từng đánh mày. Dù mày không cảm ơn, cũng không thể dùng ánh mắt uất hận nhìn tao chứ.”

“Cái con nhỏ này thật sự.....”

Nói rồi bà ta khóc luôn.

Mẹ ruột nói: “50 vạn.”

Mẹ nuôi cũng coi như thức thời, lập tức đồng ý:

“50 vạn thì 50 vạn, tôi đúng là phạm tội mới giúp người ta nuôi con, bây giờ lại coi tôi giống như người xấu.”

Bà ta giơ tay lau mắt:

“Trực tiếp chuyển khoản là được.”

Bố ruột chuẩn bị chuyển khoản.

Từ Chiêu Đệ cản lại:

“Bố à, đợi một chút.”

Bố mẹ ruột khó hiểu nhìn cô bé.

Mẹ nuôi vội vàng nói:

“Mau lên, bận ở đây xong tôi còn về đi làm nữa.”

“Đi làm? Có mà đi ngồi tù thì có.” Từ Chiêu Đệ cười trào phúng.

Truyện của nhà Bé Mỡ Bất Ổn chỉ đăng duy nhất tại MonkeyD, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.

“Mày.....ý gì?” Mặt mẹ nuôi trắng bệch.

Lẽ nào con bé biết rồi? Không thể nào. 

Ngọc Châu đã ch.ết nhiều năm như vậy rồi. Việc này, ngoài bản thân ra trên thế giới này không có khả năng có người thứ hai biết.

“Rốt cuộc ý mày là gì?”

“Mẹ à, mẹ cùng với bảo mẫu nhà con năm đó có quan hệ gì?”

Từ Chiêu Đệ hỏi câu chí mạng.

Hai chân mẹ nuôi lập tức mềm nhũn, ngồi bệt xuống sofa.

Không thể nào, con bé tuyệt đối không thể biết. Đúng vậy, con bé nhất định đang dùng kế khích mình. Đứa nhỏ này mọi mặt đều rất thông minh, không thể để nó lừa.

Mẹ nuôi tỏ vẻ phẫn nộ:

“Lẽ nào mày nghi ngờ tao trộm mày chắc?”

Loading...