Đại A Hoàn - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-05-24 20:07:28
Lượt xem: 3,686
Đại ca hiển nhiên sửng sốt vì câu hỏi của ta: "Tìm được rồi thì về nhà với ta, cha mẹ biết được nhất định sẽ rất vui mừng."
Ta lắc đầu nói: "Ta không muốn về với huynh. Huynh có từng nghĩ vì sao cha mẹ lại đồng ý để huynh tìm ta về không? Qua năm ta đã mười bốn tuổi, về nhà thì phải lập tức định ra hôn sự, rồi năm sau lại vội vã gả đi. Huynh cho rằng họ là vì có lỗi với ta, hay thực sự nhớ thương đứa con gái này? Là vì ca ca huynh nên bàn chuyện hôn sự, trong nhà cần dùng sính lễ của ta để bù vào mặt mũi cho huynh."
Ta vốn tưởng vị đại ca này của mình hiểu được những quanh co khúc khuỷu trong đó nhưng có vẻ như bấy lâu nay hắn chỉ đắm chìm trong sách thánh hiền, chưa từng nghĩ đến tầng nghĩa này, lúc này hắn nhíu mày đứng đó im lặng không nói.
Ta hít sâu một hơi nói: "Đại ca, giờ ta sống rất tốt. Từ khi vào phủ đã là năm thứ bảy, chủ tử đối xử với ta rất tốt. Ăn no, mặc ấm vào các dịp lễ tết chủ tử còn phát tiền thưởng. Còn ở nhà ta phải nhường nhịn đệ đệ, thương xót đại ca, thương cha, phụng dưỡng mẹ, có thể nói từ khi biết chuyện đến giờ ta chưa từng ăn một bữa no, cho đến ngày ta bị bán cho bà nha tử, mẹ mới cho một bát mì trắng có hai quả trứng."
Đại ca nghe xong siết chặt tay: "Yên tâm, ta về nhất định sẽ bảo vệ muội, cũng sẽ nói chuyện này với cha mẹ."
Ta cười cười lại nói: "Đại ca, huynh nghe ta nói tiếp này. Bát mì mẹ cho ta, ta ăn mà nơm nớp lo sợ, hai quả trứng đó ta chia một quả cho em trai, còn một quả cũng để lại, vì ta sợ lắm. Bây giờ ta mới biết nếu một người đột nhiên đạt được ước nguyện, thứ cảm nhận được không phải là vui mừng mà là sợ hãi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/dai-a-hoan/chuong-7.html.]
"Xin lỗi, mỗi lần ta về nhà, muội luôn đứng dưới gốc cây lớn đầu làng đợi ta, thấy bóng ta chạy lại cười... Ta tưởng muội sống rất tốt." Lưng đại ca vốn thẳng tắp hơi còng xuống, ta biết chuyện này không liên quan đến hắn, hắn có lòng tìm ta về là tốt lắm rồi.
Ta bước tới từ từ ôm lấy hắn: "Đại ca, huynh không cần phải buồn. Không chỉ ta như vậy, các cô gái trong làng đều phải trải qua một cuộc đời như thế này. Ta cũng chưa từng ghét huynh, hay ghét bất kỳ ai trong nhà."
Ta ngẩng đầu nhìn ca ca đã nhiều năm không gặp rồi nói tiếp: "Nhận được tin ca ca sắp về, ngày nào ta cũng mong ca ca sớm trở về thật lòng nhưng bây giờ ta cũng thực sự muốn tiếp tục ở lại làm nha hoàn trong phủ đệ lớn này."
Bàn tay to lớn của ca ca phủ lên lưng ta, ca ca thì thầm: "Xin lỗi, bấy lâu nay đã khiến muội chịu nhiều ấm ức."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Khi bị đối xử bất công ở nhà, ta chưa từng khóc, khi bị cha mẹ nhẫn tâm bán cho nha tử, ta cũng chưa từng khóc nhưng khoảnh khắc này, nước mắt ta cứ thế rơi không ngừng.
Ca ca cuối cùng cũng chán nản rời đi, tuyết cũng tiếp tục rơi, từng chút một phủ lấp dấu chân của ca ca, như thể ca ca chưa từng đến đây.