Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại A Hoàn - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-05-24 20:06:08
Lượt xem: 3,881

Cho đến đêm hôm đó, khi ta nằm trên bục kê chân bên giường tiểu thư để canh cho nàng thì nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ.

 

Ta vốn định giả vờ không nghe thấy nhưng lại nói: "Tiểu thư, Hỉ Nhi sẽ mãi mãi bên người, người đừng khóc."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Tiếng khóc của tiểu thư đột nhiên dừng lại, rồi màn giường đột nhiên được kéo ra, tiểu thư đỏ mắt nói với ta: "Ta chưa từng nghĩ rằng ngay cả kiệu tám người khiêng ta cũng không xứng... Ta từng nghĩ chồng không yêu ta, từng nghĩ trong nhà sẽ có tam thê tứ thiếp nhưng sao có thể như vậy được."

 

Ta thực sự không biết an ủi tiểu thư thế nào, chỉ có thể ôm chặt lấy nàng và nói đi nói lại: "Sẽ ổn thôi."

 

Mùng Một Tết, tiểu thư vì khóc cả nửa đêm nên dậy muộn. Khi nhìn thấy mắt tiểu thư sưng húp như quả đào, lòng ta như bị ai bóp nghẹt.

 

Tiểu thư của ta vốn nên cả đời hạnh phúc suôn sẻ, vì lý do gì mà phải chịu ấm ức thế này, Thành Vương mà lão gia nhắc tới ta tuy chưa từng gặp nhưng từ giờ phút này trở đi, hắn chính là người ta ghét nhất.

 

Ta đang tức giận cầm chổi quét tuyết thì có một nha hoàn ở viện ngoài chạy tới vẫy tay với ta: "Hỉ Nhi cô nương, ngoài cửa sau có một công tử tuấn tú đến, nói là tìm cô nương đấy!"

 

"Nói bừa gì thế, ngay ngày đầu năm đã trêu chọc ta." Ta cười lấy chổi đánh qua.

 

"Ta không dám nói bừa đâu, người ta còn mang theo bạc nói là muốn chuộc thân cho cô nương đấy!"

 

Vừa hay thiếu tướng quân đi vào sân cũng thấy hứng thú: "Ta phải xem xem ai muốn chuộc thân cho con bé bám đuôi muội muội ta này."

 

Ta không vui hành lễ với thiếu tướng quân: "Thỉnh an thiếu tướng quân, ta đi báo cho tiểu thư một tiếng."

 

Nha hoàn trêu ta nói: "Ta sẽ báo cho tiểu thư, đúng là có người đến cửa sau."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/dai-a-hoan/chuong-6.html.]

Ta kinh ngạc mở to mắt: "Không thể nào."

 

Ta không phải người hầu không rõ lai lịch bị bắt cóc bán vào đây, ta chính là bị cha ta bán với giá hai lượng bạc. Nhưng nửa tin nửa ngờ, ta vẫn chạy đến cửa sau của phủ tướng quân, biết đâu nhà ta có chuyện, chẳng hạn như cha ta mất.

 

Từ xa ta không nhìn rõ dáng vẻ của người kia nhưng đúng là một nam tử.

 

Ta vội bước nhanh đến trước mặt hắn, thăm dò hỏi: "Ngài là?"

 

Người này mặc đồ mỏng, má bị đông cứng ửng đỏ, mở miệng thở ra một làn hơi trắng: "Tại hạ tên là Lục Chi Đình, quê ở Tư Thủy, đến đây tìm người thân."

 

Ta sững người một lúc rồi lên tiếng: "Ca ca?"

Người này rõ ràng là ca ca ruột của ta, nhiều năm không gặp, không chỉ dáng người cao ráo mà còn tuấn tú đường đường.

 

"Muội là Tiểu Bình?" Ca ca đột nhiên nắm lấy tay ta, mắt đỏ hoe.

 

Ta có chút không tự nhiên rút tay mình về, giọng điệu vô thức mang theo chút ấm ức: "Huynh tới đây làm gì, ta đã sớm bị bán vào vương phủ rồi, giờ cũng không phải Lục Chi Bình nữa, ta tên là Hỉ Nhi."

 

"Năm đó cha bán muội, ta không hề hay biết, đến khi về nhà ta mới biết chuyện này, chỉ vì hai lượng bạc mà bán con gái, đây là chuyện gì chứ!"

 

Giọng đại ca rõ ràng mang theo chút tức giận: "Lúc đó ta liền muốn đón muội về nhưng dù thế nào cũng không tìm được tin tức... Không nói đến chuyện này nữa, tìm được muội là tốt rồi."

 

Ta đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, giọng khàn khàn nhưng bình tĩnh: "Vậy thì sao, tìm được rồi thì sao."

 

 

 

Loading...