Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu Rỗi - 2

Cập nhật lúc: 2024-11-27 17:16:00
Lượt xem: 2,370

3

 

Định mệnh sắp xếp cho hai con người xa lạ gặp nhau tại một buổi đấu giá từ thiện.

 

Người tổ chức cuộc đấu giá là bà Thẩm. Chồng bà ấy là một Hoa kiều về nước định cư. Tổ tiên của ông ấy đã trốn đi tị nạn, rồi gây dựng sự nghiệp ở nước ngoài từ thời Dân Quốc.

 

Nhà họ Thẩm trải qua vô vàn thăng trầm. 

 

Đến khi ông Thẩm tiếp nhận thì công ty chẳng khác gì một cái vỏ rỗng. 

 

Nhờ có sự giúp đỡ của bà Thẩm, nên công ty mới có thể làm ăn khấm khá trở lại. 

 

Ông Thẩm vốn là người quan tâm văn hóa Trung Hoa từ nhỏ, bà Thẩm còn là người Trung Quốc xa xứ, vì thế bà vẫn thường hay kể với ông Thẩm là bà nhớ quê nhà nhiều như thế nào. 

 

Do đó khi đã có tuổi, ông quyết định  đưa vợ trở về cội nguồn cũng như phát triển tuyến kinh doanh trong nước. Bà Thẩm sẽ về nước trước để xây dựng mối quan hệ, còn ông Thẩm sẽ thu xếp nốt tập đoàn ở nước ngoài rồi về sau.

 

Không biết trôi qua bao lâu, lúc tôi đang nhàm chán quẹt quẹt màn hình điện thoại thì bị bạn thân, quý cô Hạ Vị Ức, huých nhẹ vào người. 

 

"Tiên Tiên, nhìn lên sân khấu!" 

 

Tôi ngước lên quan sát vật đang được đấu giá. Đó là chiếc vòng cổ nạm một viên kim cương hồng 13 carat, viên kim cương đó còn được viền bằng 2 chuỗi kim cương nhỏ. 

 

Thợ kim hoàn tạo ra chiếc vòng chắc hẳn phải có tay nghề tốt lắm. Nhìn hoa văn chạm khắc có thể thấy nó đã khá cổ, nhưng năm tháng cũng không thể che giấu được vẻ đẹp lộng lẫy tinh xảo của nó.

 

"Cái này không phải là vật đính ước năm đó của ông nội cậu tặng cho bà nội sao?" 

 

Chỉ liếc qua một cái cũng có thể nhận ra ngay. 

 

Vì ông tôi đã chế tạo chiếc vòng cổ này để dành riêng cầu hôn bà. 

 

Nó là độc nhất vô nhị. 

 

Viên kim cương hồng 13 carat đại diện cho sinh nhật của bà là ngày 1/3. 

 

Tổng cộng có 57 viên kim cương, đó là kỉ niệm ngày đầu tiên hai người gặp nhau. 

 

Bà tôi mất sớm, nhưng vì nó là tín vật tình yêu giữa hai ông bà, nên ông hứa sẽ tặng tôi làm của hồi môn và tự mình đeo lên cổ tôi trong ngày cưới. Năm ngày trước, ông tôi đã gửi chiếc vòng vào tủ bảo hiểm của ngân hàng.

 

Vậy tại sao giờ nó lại xuất hiện ở đây? 

 

Tôi cúi mặt nhắn tin.

 

Sau nhiều vòng đấu giá, chiếc vòng cổ đã được chốt với giá hơn 700 triệu.

 

Phòng tiệc dành cho khách.

 

Bà Thẩm đưa trà cho tôi với vẻ xin lỗi. 

 

Bố mẹ hờ của tôi và cô em gái mà họ cưng hết nước hết cái cũng tề tựu hết ở đây. 

 

Chiếc vòng cổ được đặt trong hộp lót nhung đỏ bày giữa bàn.

 

"Rất xin lỗi vì sự cố này. Để tránh rắc rối thêm, chúng tôi đã liên hệ cảnh sát. Tôi sẽ khai báo đầy đủ quá trình nhận hộp cũng như chiếc vòng cổ. Mọi người hãy kiên nhẫn thêm một chút, cảnh sát sẽ đến ngay thôi." 

 

Vừa nghe bà Thẩm nói thế, bố tôi đã không thể ngồi yên được nữa. "Bà Thẩm, sao bà lại nóng vội vậy? Báo cảnh sát làm gì! Chưa nói đến việc chúng ta chưa thể khẳng định chiếc vòng cổ này là hàng thật, kể cả nó có là đồ thật bị trộm đi chăng nữa thì cũng là việc riêng của nhà họ Sở chúng tôi. Báo cảnh sát hay không là quyền của gia đình tôi, bà có phải hơi bao đồng quá không?" 

 

Cha tôi chắp tay sau lưng, liếc nhìn bà Thẩm. 

 

Bà Thẩm cười nhếch mép: "Nếu chiếc vòng cổ này không xuất hiện trong buổi đấu giá từ thiện của tôi thì tôi cũng chẳng hơi đâu mà quản chuyện này. Mong ông hãy nói năng sao cho ra dáng một kẻ có ăn có học đàng hoàng. " 

 

"Bà…." 

 

Ông ta đen mặt định vặc lại, nhưng nể ông Thẩm nên đành cố nuốt cục tức xuống.

 

"Hừ, đàn ông không thèm chấp đàn bà. Tốt nhất là bà mời ông Thẩm ra đây nói chuyện đi thì hơn." 

 

"Chị ơi. " Sở Lạc Thiên lập tức đi đến đẩy tôi:"Chiếc vòng này không phải là của hồi môn của chị ư? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ…" 

 

Một tia sáng âm hiểm lóe lên trong mắt cô ta:"Chị tự biên tự diễn ra những chuyện này à?" 

 

"Chuẩn!"  Mẹ tôi lập tức đứng dậy, chắn trước mặt Sở Lạc Thiên.

 

"Bà Thẩm à, có lẽ bà mới về nước nên không biết. Để tôi kể bà nghe, con bé Sở Tiên Tiên này từ nhỏ đã chẳng tốt lành gì rồi." 

 

"Từ nhỏ nó đã chia rẽ tình cảm của chồng tôi với ba chồng. Không những thế, nhà họ Sở chúng tôi bao năm nay chưa từng để nó thiếu ăn thiếu mặc nhưng Sở Tiên Tiên lúc nào cũng tranh giành với em gái nó. Hồi nó năm tuổi, nó thích cái vòng quá nên cầm chơi cả ngày rồi để quên trong phòng mình. Sau đó phát hiện không thấy vòng, chúng tôi tá hỏa đi tìm. Tiên Tiên mới nói vòng cổ trong phòng nó. Nếu không hỏi đến thì nó định ỉm đi thật còn gì? Nó lại còn bảo là em gái vu khống cho nó! " 

 

"Trời ơi, đời thuở nhà ai có chị nào lại ác ý muốn hủy hoại danh tiếng em mình như vậy không?!" 

 

Giọng mẹ tôi khàn khàn. 

 

"May mà Thiên Thiên không bị lây thói xấu từ chị nó. Uổng công con bé cứ lo lắng chị ở bên ngoài có sống tốt không. Rồi còn thường khuyên tôi nói chuyện nhiều hơn với Tiên Tiên, dù sao chúng tôi đều là một gia đình. Thế mà Sở Tiên Tiên lại làm ra những việc như vậy!" 

 

Này người mất đồ là tôi đấy, sao nhân vật chính còn chưa lên tiếng mà gia đình ba người đã tạo ra một câu chuyện cho tôi đóng vai phản diện thế? 

 

"Hể?  Xin lỗi đã cắt ngang câu chuyện giả tưởng của ‘mẹ’, nhưng tôi phải nhắc ‘mẹ’ rằng, đừng quan trọng hóa bản thân lên vậy. Những điều bà kể, tôi còn chẳng thèm nhớ." 

 

"Nói về chuyện hồi nhỏ của tôi, bà xứng à!" 

 

Không đoái hoài gì đến tôi cũng có nghĩa là họ đã đánh mất luôn tư cách dạy bảo tôi.

 

Ngay từ ngày đầu tiên về nhà tôi đã chẳng có tí hy vọng gì về bố mẹ ruột này rồi. 

 

Bây giờ tôi chỉ muốn sống bình yên với ông nội thôi. Tôi lại không muốn những năm tháng cuối đời của ông trôi qua trong bất hạnh khi tiếp xúc với mấy loại người này.

 

Lam Thanh Sơn đột nhiên xông vào. 

 

Anh ta xin lỗi bà Thẩm:"Xin lỗi phu nhân vì đã mang lại rắc rối cho bà." 

 

Rồi anh ta nhéo tay tôi với vẻ mặt sốt ruột: 

 

"Đừng gây chuyện nữa, không phải hôm trước em nói định bán chiếc vòng này đi à?" 

 

Tôi hất tay anh ta ra, xoa vết bầm trên cổ tay do anh ta nhéo. Vừa cáu vừa thấy anh ta thật nực cười:

 

"Ô, anh bị sảng à? Có một số người động não không được mà tưởng tượng cũng không xong nhỉ. Mắc cái gì tôi phải mang tín vật đính ước của ông bà tôi đi đấu giá để anh lấy le với ông Thẩm? Anh nghĩ anh là ai? Anh nói xem anh có gì hơn người đáng để tôi hy sinh sao? Hơn người ở việc cắm cho tôi tám trăm cái sừng hay ‘nhỏ bé đáng yêu’ hơn người?" 

 

"Em đang nói nhảm cái gì vậy ?" 

 

Sắc mặt Lam Thanh Sơn lúc xanh lúc trắng.

 

"Ấy, tôi quên mất, có nói anh cũng có hiểu tiếng người đâu. Vậy nên, chậc chậc ~" 

 

Tôi làm động tác dỗ dành cún nhỏ. "Lúc trước anh hỏi tôi khi nào đính hôn tôi đã muốn nói là không có mùa xuân ấy đâu. Mặc dù đúng là anh với tôi đã công chứng tài sản trước hôn nhân nhưng vẫn chưa khám sức khỏe. Ai biết được anh Lam đây có mắc một số bệnh khó nói không cơ chứ, chậc chậc~" 

 

"Cô!" Lam Thanh Sơn bị tôi pressing đến mức suýt nữa lộ nguyên hình. Anh ta định mắng tôi, nhưng bị cuộc gọi tới cắt ngang. 

 

Lam Thanh Sơn tức giận nhấc máy. 

 

Rồi vẻ mặt anh ta đột nhiên dịu lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuu-roi-rkua/2.html.]

Sau khi cúp điện thoại, anh ta dùng tư thế bảo vệ đứng trước mặt Sở Lạc Thiên: 

 

"Mấy chiêu trò lạt mềm buộc chặt này của em không có tác dụng với anh đâu. Giám đốc Dương bên ngân hàng sắp tới đây rồi. Chúng ta sẽ cùng đối chất trước mặt cảnh sát." 

 

Gia Môn Bất Hạnh

"Thư ký của tôi cũng đang trên đường tới." Bà Thẩm đúng lúc lên tiếng

 

"OK. " Tôi muốn xem họ còn có trò con bò gì. 

 

Lam Thanh Sơn dường như cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng, anh ta nhìn tôi với khuôn mặt mệt mỏi, rồi nói với giọng ban ơn:

 

"Tiên Tiên, nếu em xin lỗi anh về những gì em vừa nói thì anh có thể tha thứ cho em. Đừng để đến lúc cô dâu trong tiệc đính hôn đổi thành người khác rồi em mới hối hận." 

 

"Lam Thanh Sơn, nhàn quá thì uống nhiều nước một chút." 

 

"? " 

 

"Thúc đẩy đường tiết niệu, có khi anh còn tiết kiệm được tiền mua gương đấy. " 

 

Hừ, không nhìn lại mình xem, cống rãnh mà cứ đòi sóng sánh với đại dương.

 

Lam Thanh Sơn hít sâu một hơi, tức giận cười lớn. Anh ta dùng ánh mắt thương hại nhìn tôi, như thể đang nhìn một con vật giãy giụa trước cái chết. 

 

Giám đốc ngân hàng hớt hải cầm laptop chạy tới. 

 

Sau khi cảnh sát có mặt, dưới sự chú ý của mọi người, ông ta bật video giám sát. 

 

Trong video, một người phụ nữ trông giống hệt tôi đã khéo léo thực hiện thao tác mở khóa tủ bằng dấu vân tay, vượt qua được hàng rào bảo mật thứ hai rồi lấy chiếc vòng ra. 

 

Sau đó đặt nó vào trong một chiếc hộp. 

 

Video của bà Thẩm cũng được trình chiếu. Trong video, là hình ảnh “tôi” đang đưa chiếc hộp cho thư ký của bà. 

 

"Đã có đầy đủ cả nhân chứng lẫn vật chứng. Anh đã bảo em đừng làm mọi chuyện ầm ĩ nữa, em lại không nghe." Lam Thanh Sơn nhướng mày."Cứ phải để Lạc Thiên nói huỵch toẹt ra hết mới vừa lòng. Chỉ vì ghen tuông mà em làm đến mức này à?" 

 

 "Tao biết ngay là mày mà! Mày đừng mơ đến đính hôn nữa!" Mẹ tôi nói.

 

Rồi bà sốt ruột quay sang Lam Thanh Sơn:"Tiểu Lam à, hay là cháu cân nhắc chọn Thiên Thiên đi. Con bé vừa lễ phép lại còn rộng lượng. Trong lòng cô chỉ có Thiên Thiên mới xứng danh thiên kim nhà họ Sở thôi!" 

 

Sở Lạc Thiên giả vờ kinh ngạc ngắt lời mẹ:"Mẹ đừng nói vậy, chị con buồn đấy." , rồi nó quay sang tôi giả lả:"Chị, có thật chị làm thế không? Em… em không có ý trách chị. Nhưng mà cho dù ông nội nói chiếc vòng đó là của hồi môn cho chị, chị cũng đừng tùy tiện lấy ra bán chứ? Như vậy… không ổn lắm đâu…" 

 

Giám đốc ngân hàng ngập ngừng như muốn nói gì đó nhưng lại không dám xen ngang cuộc trò chuyện nên đành lấy khăn ra lau mồ hôi liên tục.

 

"Chị, chị nên xin lỗi anh Lam đi. Dù sao thì hai người cũng ở bên nhau lâu như vậy rồi."  

 

Tôi không quan tâm đến những gì Sở Lạc Thiên lảm nhảm, chỉ ngồi yên tại chỗ. 

 

Hành động của giám đốc ngân hàng kỳ lạ đến mức muốn không phát hiện ra cũng khó, tôi xem kỹ lại đoạn video hai lần, chợt phá lên cười.

 

Lam Thanh Sơn tưởng tôi lại muốn giở trò: 

 

"Được rồi, đừng viện cớ vô ích nữa. Sở Tiên Tiên, anh thất vọng về em quá." 

 

Tôi lắc đầu, chỉ vào đoạn video: 

 

"Xem ra ai đó thị lực không được tốt lắm. Anh mở to mắt chó nhìn kỹ vào, là tôi lấy chiếc vòng cổ đi sao?" 

 

4

 

Đồng hồ ở góc dưới bên trái của video giám sát hiển thị “tôi” đưa chiếc vòng cổ cho thư ký là vào lúc 7 giờ tối ba ngày trước, nhưng thời điểm “tôi” lấy chiếc vòng cổ ra khỏi két bảo hiểm ngân hàng thì lại là 5 giờ chiều ngày hôm qua.

 

 Mặc dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra với hai kẻ giả mạo trong video, nhưng sai lệch khoảng thời gian lớn như vậy cũng đủ để chứng minh tôi không hề quyên góp chiếc vòng cổ cho buổi đấu giá. 

 

“Lam Thanh Sơn, anh vừa mới nói là tôi muốn bán chiếc vòng cổ sao? Nhưng chúng ta đã hơn một tháng không gặp, cuộc nói chuyện gần nhất cũng là từ hai tháng trước, anh nghe được tôi nói thế khi nào vậy?”

 

Lam Thanh Sơn xịt keo tại chỗ, anh ta lấy điện thoại di động ra kiểm tra. 

 

Nhìn qua vẻ mặt, tôi có thể chắc chắn rằng anh ta không tìm ra được chứng cứ gì để phản bác lại. 

 

Nhưng Lam Thanh Sơn lại là một thằng coi trọng thể diện, cho dù có quê mấy cũng nhất quyết không chịu thừa nhận mình sai. 

 

Quả nhiên, anh ta cau mày nói: “Tiên Tiên, anh thật sự không biết sao lại thế này. Nhưng anh mong khi chuyện này kết thúc, chúng ta có thể bàn bạc tiếp về việc đính hôn.”

 

Sở Lạc Thiên nghe xong không nhịn được bước tới, níu lấy tay Lam Thanh Sơn, nũng nịu nói: ”Anh Lam, còn em thì sao …”

 

Lam Thanh Sơn nhanh chóng gỡ tay cô ta ra.

 

“Nói sau đi.”

 

Sau khi ghi chép xong biên bản ở đồn công an, bà Thẩm đã chầm chậm đi đến bên cạnh tôi:  “Tôi có gửi đồ vào email của cô Sở, cô nhớ về kiểm tra nhé.”

 

Tôi đã thoát được hiềm nghi rồi nhưng ai là người đã gửi chiếc vòng cho bà Thẩm cũng như làm sao lấy được nó ra khỏi ngân hàng thì vẫn là một dấu chấm hỏi. 

 

Không hiểu sao bỗng dưng bà Thẩm lai tỏ ra tử tế với tôi thế, nên tôi chỉ biết mỉm cười lịch sự và gật đầu bày tỏ lòng biết ơn với bà.

 

Khi tôi về đến nhà, một tệp tài liệu xuất hiện trong hộp thư điện tử của tôi. 

 

Tài liệu mô tả chi tiết chuyện xảy ra ở Khu đô thị Lãng Tự. Nhà họ Lam tuyên bố đầu tư 2 tỷ USD vào nơi đây và sẽ phát triển nó trở thành đế chế kinh doanh của riêng họ. 

 

Trước ngày khởi công xây dựng, người phụ trách dự án đã hùng hồn vẽ ra một tương lai phát triển sáng lạn.

 

Có biệt thự đơn lập, trường mẫu giáo, bệnh viện, khu dưỡng lão. Rất gần trường tiểu học, trung học cơ sở, trường quốc tế hàng đầu cũng chỉ cách 7km. Viễn cảnh hoành tráng và rực rỡ được nhiều người mong chờ.

 

Nhưng vào ngày nọ, một cơn bão ập đến làm quá trình thi công phải tạm hoãn vài ngày. 

 

Ngày công việc bắt đầu trở lại, một số công nhân đã đào được một thi thể. Nhưng cảnh sát lại không thể điều tra ra bất kỳ thông tin nhận dạng nào về t.h.i t.h.ể này. 

 

Không dừng lại ở đó, vài t.h.i t.h.ể khác lần lượt được khai quật. Một người c.h.ế.t còn khó lòng che giấu tin tức nữa nói chi là bây giờ đến tận mấy cái x.á.c, các nhà đầu tư lũ lượt rút khỏi dự án vì cho rằng dự án này mang lại điềm rủi. 

 

Có người nghi ngờ đây là mộ của một gia tộc hay một nghĩa trang nào đó. Tuy nhiên, hai suy đoán này đều bất khả thi vì t.h.i t.h.ể vẫn chưa phân hủy được bao nhiêu và xét nghiệm ADN cho thấy chúng không có quan hệ huyết thống.

 

Tôi chợt nhận ra một điều.

 

Bữa tiệc từ thiện hôm nay là do ông Thẩm tổ chức, chiếc vòng cổ lại được đưa trực tiếp cho thư ký, chẳng khác nào đây là món quà tôi muốn dành tặng cho bà Thẩm. 

 

Tất cả chỉ có một mục đích, đó là để ông Thẩm đầu tư vào dự án này.

 

Nhưng tại sao bà Thẩm lại trực tiếp đem đồ ra bán đấu giá? 

 

Tôi đột nhiên cảm thấy bà ấy muốn tôi hiểu ra điều gì đó. 

 

Lúc đầu suy nghĩ này khiến tôi thấy hơi sai sai, nhưng càng nghĩ lại càng thấy hợp lý.

 

Hôm nay tôi đến tham dự, tình cờ bà Thẩm lại mang chiếc vòng ra đấu giá, rồi giúp tôi gọi cảnh sát.

 

Chẳng có cái gì là tình cờ cả, như bố tôi nói đấy, mọi tranh chấp đều chỉ được giải quyết riêng với nhau thôi. 

 

Nhưng hình như tôi đã gặp kẻ giả mạo tôi ở đâu rồi thì phải? 

 

Vẫn còn băn khoăn, tôi xem đi xem lại lại hai đoạn video sao lưu.

 

 

Loading...