Cứu Rỗi - 1
Cập nhật lúc: 2024-11-27 17:06:08
Lượt xem: 1,011
Khi thấy tín vật đính ước của ông bà nội ở trên sàn đấu giá, tôi kinh ngạc quá đỗi.
Bởi vì năm ngày trước, chính mắt tôi đã thấy sợi dây chuyền này được đặt vào tủ ký gửi an toàn trong ngân hàng.
Đang định hỏi thì chồng chưa cưới đã ngăn tôi lại.
"Đừng gây chuyện nữa, không phải hôm trước em nói là định bán sợi dây chuyền này đi à?"
Hể? Tôi có nói hả, sao tôi không biết vậy?
1
"Tiên Tiên, ngày 15 tới chúng ta tổ chức lễ đính hôn nhé, em thấy sao?" Ánh sáng hắt vào khuôn mặt Lam Thanh Sơn, nửa người anh ta chìm trong bóng tối. Ánh mắt dịu dàng, trìu mến hướng về phía tôi.
Tôi cười khẩy.
Nếu không phải thỉnh thoảng tôi nhận được mấy bức ảnh chụp anh ta thân mật với những người phụ nữ khác thì chắc giờ tôi vẫn còn nghĩ anh ta khăng khăng một mực yêu mình hết lòng đấy!
"Lam Thanh Sơn, anh nghĩ hôn nhân là gì?" Tôi vừa hỏi vừa lắc qua lắc lại ly rượu trên tay.
Anh ta có vẻ hơi bối rối, rồi định cúi người ôm lấy tôi từ đằng sau.
"Sao em lại hỏi vậy? Hôn nhân đương nhiên là minh chứng cho mối quan hệ bền chặt giữa hai nhà chúng ta rồi."
Câu trả lời không nằm ngoài dự đoán.
Lam Thanh Sơn là người thừa kế của nhà họ Lam, bản tính anh ta rất lạnh lùng.
Mấy năm trước ông nội tôi cứu bố anh ta nên bố anh ta đã hứa sẽ để con trai mình kết hôn với cháu gái nhà họ Sở để báo đáp.
Khi tin này lan ra, rất nhiều tiểu thư các gia tộc danh giá tiếc đứt ruột vì để vuột mất chàng rể vàng.
Họ không ngần ngại cười nhạo khi biết rằng mối hôn ước này là sự thương hại của anh ta dành cho tôi.
"Chị ơi!" Sở Lạc Thiên từ đâu đi tới, lượn lờ như một con bướm trước mặt tôi.
Nó ngượng ngùng liếc nhìn Lam Thanh Sơn, dè dặt lên tiếng:"Anh Lam, ba em có chuyện muốn bàn với anh. Em đến dẫn anh sang đó ạ."
Vẻ mặt Lam Thanh Sơn đột nhiên trở nên thờ ơ, anh ta quay qua mỉm cười dịu dàng, cầm lấy tay tôi nói:"Em ở đây đợi anh đi nói chuyện với bố em một lúc. Chuyện đính hôn bữa tối mai đầy đủ hai bên gia đình chúng ta lại bàn bạc tiếp nha."
Sở Lạc Thiên núp sau lưng, tỏ vẻ đắc ý nhìn tôi. Nó cố ý vươn dài cổ, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve.
Trên cổ nó có vài vết đỏ sậm, trông như là những dấu hôn ám muội ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuu-roi-rkua/1.html.]
Ngay khi Lam Thanh Sơn quay lại, hai mắt nó đã rưng rưng.
Anh ta nói thêm với tôi:"Nhân tiện, trong lễ đính hôn em nên đeo bộ trang sức mới của MJ, nó rất hợp với em."
Sở Lạc Thiên đi tụt lại sau Lam Thanh Sơn nửa bước. Nó cố tình quay ngoắt người, góc váy bị hất tung theo quán tính quẹt qua mu bàn tay tôi, những hạt kim sa trên váy làm tôi lóa cả mắt.
Gia Môn Bất Hạnh
Tôi biết nó đang thể hiện.
Thể hiện cho tôi thấy mọi người dành nhiều tình yêu thương cho nó như thế nào, và nó đã độc chiếm sự quan tâm của bố mẹ ra sao.
2
Khi tôi lên năm, ông nội đã tìm đến và nói rằng tôi là đứa cháu gái thất lạc từ lâu của ông.
Từ khi còn nhỏ, hàng xóm xung quanh vẫn luôn bàn tán về tôi và gia đình:"Cả nhà họ Chu xưa nay đều là miệng nhọn, má cao, làm sao lại sinh được cô con gái mặt tròn đáng yêu vậy được chứ?"
Giờ rõ ràng những nghi ngờ đó đã được xác thực, tôi thật sự không phải con gái nhà họ Chu.
Nhưng sau khi trở về cái được gọi là ‘gia đình’ của mình, tôi nhận ra đã có người thay thế vị trí đáng lẽ phải dành cho tôi.
Vừa bước vào cửa cảnh tượng gia đình ba người hạnh phúc đập vào mắt. Bố mẹ tôi thì ôm Sở Lạc Thiên ngồi trên sô pha cùng nhau xem TV, chẳng ai đoái hoài gì tới tôi. Tôi cứ thế ngơ ngác đứng ở cửa, nước mắt còn chưa kịp trào ra thì ông nội đã tiến tới nắm lấy tay:
"Hiện tại Tiên Tiên đã trở về. Nếu chúng mày vẫn chỉ chăm chăm chiều chuộng cái thứ giả mạo này thì toàn bộ tài sản của tao sẽ để Tiên Tiên thừa kế hết. Chúng mày đừng hòng lấy được một đồng một cắc nào!"
Mẹ tôi vội ôm lấy Sở Lạc Thiên, bịt tai nó lại, cau mày nói:"Ba à, Thiên Thiên còn nhỏ, sao ba nỡ nói những lời này trước mặt con bé. Những năm qua chúng con có lỗi với Tiên Tiên, nhưng Lạc Thiên đâu có tội tình gì. Sau này bọn con sẽ bù đắp gấp đôi cho Tiên Tiên. Cả hai đứa đều là những đứa con đáng yêu của con. "
Sở Lạc Thiên nép vào trong lòng mẹ, lã chã chực khóc:"Ông nội, cháu sẽ không tranh giành cái gì với chị đâu. Xin ông đừng giận mà, Lạc Thiên hứa sẽ ngoan. Ông có thể đừng đuổi cháu đi được không?"
Bố mẹ tôi lập tức xót con gái bảo bối, ra sức an ủi dỗ dành Sở Lạc Thiên.
Giây phút ấy tôi như c.h.ế.t lặng. Tự hỏi rằng việc mình trở về có phải là một sai lầm hay không?
Không ai trong gia đình này chào đón tôi cả.
Lúc này, ông nội quỳ xuống bên cạnh nhìn tôi: "Tiên Tiên, cháu mãi mãi là viên ngọc quý của ông nội."
Ánh mắt sáng suốt và trìu mến của ông khiến tôi dần an tâm hơn.
Ông bế tôi lên, lạnh lùng nói: "Tao thấy chúng mày cũng chẳng thiết tha gì bù đắp cho Tiên Tiên, nên là đừng có mơ nhận cổ phần nữa. Chừng nào thái độ còn chưa cải thiện thì đừng có đến nói chuyện với ông già này."
Ngay lúc rời đi, tôi đã cảm nhận rõ ràng một ánh mắt ngập tràn thù địch và ác ý đang nhìn tròng trọc mình.