Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cưu Chiếm Thước Sào - Chương 25

Cập nhật lúc: 2024-10-14 18:50:27
Lượt xem: 577

Năm đó Sở Kỳ mở quán phát cháo từ thiện ở kinh thành, bên cạnh có rất nhiều người hầu, vậy mà lại bị bọn buôn người bắt cóc.

Ta và Sở Kỳ bị ném vào khoang thuyền tồi tàn, sức khỏe nàng ấy yếu ớt, nhiều lần ngã bệnh, suýt nữa thì mất mạng.

Ta nhớ đến ân huệ năm xưa từng được nàng ấy ban cho một bát cháo, lại từng học được ít nhiều y thuật trong đám người lưu dân và ăn mày, nên đã ra tay cứu giúp nàng ấy vài lần.

Nàng ấy mơ màng tỉnh lại, thấy ta đang cứu chữa, cười khổ nói: "Người dưng nước lã bèo nước gặp nhau lại cứu ta, tỷ muội ruột thịt lại hãm hại ta."

Ta đáp: "Ngươi ăn vận sang trọng, xuất thân hiển hách, nếu người nhà ngươi đến tìm ngươi mà thấy ngươi đã chết, thì cả thuyền này chắc chắn không một ai sống sót. Ta nào phải đang cứu ngươi? Ta chỉ là đang tự cứu mình thôi."

Sở Kỳ hỏi ta: "Ngươi biết chữ sao? Còn nhận ra được loại vải trên người ta? Ngươi tên họ là gì, là tiểu thư nhà nào?"

Ta lắc đầu không nói.

Nàng ấy thấy ta không trả lời, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nhìn dòng sông bên ngoài, thở dài. "Thực ra, nếu tỷ ấy muốn cuộc hôn nhân này, ta nhất định sẽ nhường lại, hà cớ gì phải đẩy mọi chuyện đến mức này?"

Ta thuận miệng đáp: "Có lẽ người đó ghét cái tính cách này của ngươi. Giành được từ tay ngươi, chắc chắn sẽ sung sướng hơn nhiều so với việc ngươi tự nguyện dâng lên."

"Nhưng tại sao, phận nữ nhi với nhau lại phải tranh giành chứ?" Sở Kỳ buồn bã nói: "Hai người đồng lòng, lợi hại hơn cả vàng. Lời nói đồng lòng, thơm như hoa lan. Cha ta nạp thiếp, thúc phụ sẽ giúp ông ấy che giấu. Có binh sĩ nhìn trúng thiếp của tướng quân, tướng quân hào sảng cười một tiếng, liền đem thiếp dâng cho người ta, lưu truyền một giai thoại về 'đại trượng phu'. Tại sao nam nhân có thể như vậy, mà nữ nhân lại không thể? Chẳng lẽ chúng ta sinh ra đã không thể đồng lòng với nhau sao?"

Ta kinh ngạc nhìn nàng ấy: "Sao ngươi lại nghĩ như vậy?"

Sở Kỳ nhỏ giọng nói: "Ngươi cứ xem như ta đọc sách nhiều quá, đầu óc lú lẫn đi. Cha ta đã xem như là bậc trưởng bối thương yêu ta nhất rồi, nhưng ta cũng chỉ được chia một phần của hồi môn, gia nghiệp, tổ sản đều không liên quan gì đến ta. Ngay cả những huynh đệ trong tộc cũng có thể ra làm quan trên triều đình, còn ta thì không. Ta đem chuyện này nói với tỷ tỷ, nàng ta liền quay sang mách cha, khiến ta bị trách mắng một trận. Ta không hiểu, nữ nhân và nam nhân sinh ra đã khác biệt, tại sao ngay cả phẩm tính cũng thua kém nhiều như vậy? Nếu tỷ muội chúng ta có thể liên thủ, cùng nhau đòi hỏi gia tộc cho làm quan, chia tài sản, thì có phải tình cảnh sẽ khác đi không?"

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

"... Ngươi đúng là đọc sách đọc đến hỏng cả đầu óc." Ta bóp c.h.ế.t một con côn trùng trên tay áo, thản nhiên nói: "Ngươi được nuông chiều từ bé, chắc không biết, dân gian thường nói, tại sao đám quan lại có thể bao che cho nhau, còn bách tính lại không thể đồng lòng. Tại sao nhà giàu có thể hợp sức lại, còn nhà nghèo lại không thể đoàn kết."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cuu-chiem-thuoc-sao/chuong-25.html.]

"Nhưng nhìn khắp lịch sử các triều đại, có vị hoàng đế khai quốc xuất thân từ người canh gác, có vị xuất thân từ nông dân, có vị lại xuất thân từ hậu phi. Người hiền đức trong làng được tiến cử làm quan nhiều không kể xiết. Có thể thấy giàu sang hay nghèo hèn, quan lại hay dân thường, đều có thể thay đổi, bản chất con người vốn không có gì khác biệt. Giữa nữ nhân và nam nhân cũng vậy, sao lại có 'sự khác biệt trời sinh'?"

"Nếu không có khác biệt, vậy tại sao bách tính không thể đồng lòng? Tại sao nhà nghèo không thể đồng lòng? Tại sao nữ nhân không thể đồng lòng?" Sở Kỳ hai mắt sáng long lanh, vội vàng hỏi ta.

Ta suy nghĩ một chút, rồi đáp: "Ta nghe nói, ngựa có thể chạy trăm dặm một ngày, người nuôi ngựa có roi da và dây thừng. Một hai con ngựa chưa chắc đã thắng được người nuôi ngựa, nhưng mấy chục con thì chắc chắn có thể. Thế nhưng một người có thể nô dịch mấy chục con ngựa, lại không bị ngựa giẫm chết. Vì sao vậy? Vì người nuôi ngựa sinh ra đã có tài sản được thừa kế từ cha ông, trong tay lại có nhiều ngựa, đủ để mang lại nhiều lợi ích cho chúng. Còn của cải trong tay ngựa thì chỉ có bản thân nó. Chúng tự nuôi sống mình đã khó khăn, huống chi là giúp đỡ những con ngựa khác. Nói cách khác, ngựa dựa vào người nuôi ngựa mới có lợi, kết giao với những con ngựa khác chẳng được gì."

"Khi đàn ngựa tụ tập làm loạn, chúng thường chỉ muốn đòi thêm chút cỏ khô làm phần thưởng cho công sức của mình. Vài miếng cỏ đối với mỗi con ngựa mà nói chẳng đáng là bao, nhưng đối với người nuôi ngựa, nếu mỗi con ngựa đều ăn thêm một ít, cộng lại sẽ là một khoản tiền lớn. Bởi vậy nên trong mắt loài ngựa, chuyện vài miếng cỏ khô, không được thì thôi, còn người nuôi ngựa lại có thể liều mạng vì khoản tiền lớn đó. Đây chính là sự khác biệt về quyết tâm giữa hai bên.”

"Những người nuôi ngựa khác sợ ngựa của mình sẽ học theo nổi loạn, khiến bản thân tổn thất tiền của, nên cũng sẽ liều mạng giúp đỡ người nuôi ngựa kia. Bọn họ có thể dựa vào tiền tài và quan hệ để kết bè kết phái, còn đàn ngựa thì không. Để tiết kiệm khoản tiền mua cỏ khô, người nuôi ngựa sẽ quyết tâm mua chuộc một vài con trong đàn. Cho dù phải hứa hẹn những phần thưởng hậu hĩnh, thì so với việc thỏa hiệp rồi chịu tổn thất lớn, vẫn chẳng đáng là bao. Còn đối với những con ngựa bị mua chuộc, bản thân đã được lợi nhiều hơn dự kiến, cần gì phải tiếp tục tranh giành nữa?"

“Ngoài việc ‘hối lộ’, những người chăn nuôi ngựa còn có thể dùng những phương pháp bạo lực để trả đũa những con ngựa dẫn đầu. Việc mất mạng vì vài miếng thức ăn thật sự quá vô lý. Một con ngựa bị đe dọa sau khi cân nhắc lợi hại sẽ tự nhiên nổi dậy. Quay lại và phản bội hoặc tấn công những người bạn đồng hành ban đầu của nó.”

“Khi những con ngựa này nổi loạn do bị ép buộc và xúi giục, những con ngựa còn lại thường mất tinh thần chiến đấu và ngừng hý lấy thức ăn mà lẽ ra chúng phải nhận. Vì vậy, những con ngựa một lần nữa không thể giẫm c.h.ế.t người nuôi ngựa và tiếp tục sống với hình thức là nô lệ của người nuôi ngựa. Đây là chuyện xảy ra thường xuyên trên trời và dưới đất!”

Sở Kỳ sửng sốt một lát, lẩm bẩm: “Đúng vậy, cha và ông nội ta là những người nuôi ngựa, còn ta, các tỷ muội, mẹ ta, cô cô ta và bà nội ta đều là ngựa… Ngay cả ta vừa mới nói rằng cha ta yêu ta nhưng không cho ta bất cứ tài sản hay chức quan nào. Bởi vì ta biết mẹ và bà ta không liên quan đến những thứ này. Nếu họ không thể chia tài sản gia đình và chức vụ chính thức cho ta thì việc lấy lòng họ cũng vô ích.” Nàng bất chợt nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, mạnh đến nỗi suýt chút nữa khiến ta ngã nhào. "Ngươi là người hiểu biết, ta muốn hỏi, liệu có cách nào hóa giải tình cảnh này không?"

Ta cười khổ một tiếng, chỉ vào mình. "Nếu ta có cách, thì giờ đây há còn bị giam cầm trong tay lũ buôn người với ngươi, chờ ngày bị bán làm nô làm tỳ hay sao?"

Nàng nhất thời chán nản, cay đắng đáp: "Cũng phải."

"Nhưng..." Ta ngẫm nghĩ một lát, "Nếu sau này ta tìm ra cách, nhất định sẽ quay lại tìm ngươi. Chỉ mong ngươi đừng đổi ý."

Nàng cùng ta thề nguyện: "Nếu có ngày ấy mà Sở Kỳ không ra tay giúp đỡ, thì thật không đáng mặt người!"

 

Loading...