Cưu Chiếm Thước Sào - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-10-14 18:49:56
Lượt xem: 687
Ngày hành quyết sắp đến, ta đến thiên lao thăm Sở Hiên.
Tinh thần hắn vẫn ổn, cũng không phải chịu khổ sở gì, chỉ là sắc mặt tiều tụy đi nhiều.
Hắn liếc nhìn ta, giọng điệu đầy mỉa mai:
"Thấy Hoàng tử an toàn vô sự, tội thần mới yên tâm được."
Ta đặt một đĩa điểm tâm nhỏ xuống, mỉm cười hỏi hắn: "Sở Hiên, câu này có phải là đang trách ta không?"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Hắn nhắm mắt lại, không thèm để ý.
"Thì đúng là vậy, ta cũng đang trách ngươi đấy. Chắc ngươi không biết, trong lòng ta giận ngươi nhiều đến mức nào đâu."
Tôi nói với giọng nhẹ nhàng.
Sắc mặt hắn biến đổi, cơn thịnh nộ cuồn cuộn dâng trào, cười lạnh nói: "Điện hạ bội ước, chà đạp lên cả nhà họ Sở để đầu hàng Hoàng thượng, khiến cả nhà ta bị tru di, cha mẹ ta cũng bị liên lụy... Giờ đây điện hạ đang đắc ý, lại quay sang bảo rằng, ngươi hận ta?"
"Phải." Ta gật đầu, vẻ mặt thỏa mãn: "Ngươi không biết đâu, năm đó khi ta và ngươi gặp nhau lần đầu, ngươi đứng trên cầu, quả thật phong tư tuấn tú. Còn ta bị lão Thất đè trên mặt đất, nhục nhã vô cùng. Lúc đó ta đã thầm thề, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ khiến cho tất cả các ngươi phải quỳ rạp dưới chân ta, ngước nhìn đế giày của ta. Ngươi là công tử được Sở gia nâng niu, e rằng không biết, trên đời này có rất nhiều người, sinh ra đã mang trong mình lòng hận thù."
"Đối với ta mà nói, ngươi, Sở Hiên, thật đáng sợ, Thất hoàng đệ cũng đáng sợ, Sở tướng cũng đáng sợ, Thái tử, lão Nhị, lão Tam... ai ai cũng đáng sợ. Các ngươi sợ điều gì? Sợ không giành được thứ mình muốn, sợ không thể khiến người khác khuất phục, sợ người khác không bị quyền thế của các ngươi khống chế, sợ quân cờ không chịu hi sinh vì các ngươi. Còn ta, ta yếu đuối, chẳng có thế lực, chẳng có gì để dựa dẫm, giống như ngọn cỏ dại ven đường, ai cũng có thể tùy ý dẫm đạp. Chỉ cần một người nào đó, một gã phu xe khỏe mạnh, một tên du côn, cũng có thể sỉ nhục ta, cướp đi tất cả của ta, thậm chí g.i.ế.c c.h.ế.t ta.”
"Huống hồ là ngươi? Ngươi đâu phải hạng du côn, ngươi còn hơn thế nhiều. Ngươi có biết bao nhiêu thực khách, bao nhiêu thủ hạ, bao nhiêu ruộng vườn đất đai. Ngươi có danh vọng, có sự ủng hộ của bá tánh, có tư cách đường hoàng của một nam nhi để tranh giành thiên hạ. Dù sao thì trong đám nam nhân kia, ngươi cũng xứng đáng là kẻ đứng trên vạn người. Ta ngưỡng mộ ngươi, ta khát khao được như ngươi, ta ghen tị với ngươi, và ta cũng sợ hãi ngươi."
“Mỗi lần thấy ngươi xử lý công văn, mỗi lần thấy ngươi điều động thế lực Sở gia, ta đều nghĩ, thật tốt đẹp, thật mê người. Giá như ta có thể trở thành ngươi, giá như tất cả những gì ngươi có đều thuộc về ta—— Vậy nên ta phải g.i.ế.c ngươi.”
"Năm đó chính vì mẹ ta quá yếu đuối, lại không dám ra tay trước, nên mới c.h.ế.t dưới tay các ngươi. Ta sẽ không đi vào vết xe đổ đó. Ta sẽ vô cùng coi trọng các ngươi. Ta thừa nhận các ngươi mạnh mẽ, thừa nhận bản thân ta yếu đuối. Ta muốn hiểu các ngươi hơn chính các ngươi, ta hiểu rõ sự mạnh mẽ và yếu đuối của các ngươi, biết rõ các ngươi muốn gì và sợ gì. Như vậy, ta mới có thể tìm được thứ vũ khí để g.i.ế.c c.h.ế.t các ngươi - đó chính là bản thân các ngươi.”
"Chính dã tâm của ngươi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi, quyền lực của ngươi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi, sức mạnh của ngươi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi, lòng tham của ngươi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi. Tất cả những gì ngươi đang có sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi, chứ không phải ta."
"Ta làm sao làm được chứ? Ta chỉ là một ngọn cỏ dại lẻ loi, yếu ớt, chỉ biết run rẩy trong gió bão, ta nào có năng lực gì?”
"Trong cái thế gian này, tất cả mọi thứ đều chống lại ta, ta chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi." Nói đến cuối cùng, vành mắt ta đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cuu-chiem-thuoc-sao/chuong-24.html.]
"Chương Cảnh, ngươi điên rồi." Nghe xong những lời ta nói, Sở Hiên nuốt khan, thốt ra mấy chữ đó.
Dường như khi nam nhân gặp phải nữ nhân mà họ không thể nào đối phó được, thì luôn thích cho rằng nàng ta điên.
Nhưng giờ đây, người nắm giữ quyền lực trong tay là ta, kẻ bị giam cầm trong ngục tối là hắn.
Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, kẻ bị thế nhân xem là điên loạn, rốt cuộc sẽ là ai?
"Nếu cho rằng thua dưới tay một kẻ điên sẽ khiến ngươi dễ chịu hơn đôi chút, vậy ngươi cứ xem ta là kẻ điên cũng được." Ta lau nước mắt, rồi lại mỉm cười. "Ta thật lòng yêu ngươi tha thiết, ngươi nhạo báng ta như vậy, ta cũng sẽ cho ngươi c.h.ế.t một cách minh bạch.”
“Ngày hôm đó, khi ta bưng thuốc vào, phụ hoàng đã biết hết mưu đồ của Sở gia, người đã giăng sẵn thiên la địa võng chờ các ngươi chui đầu vào rọ. Sở Hiên, ngươi có biết ai là kẻ đã phản bội ngươi không?"
Thấy hắn dường như không hay biết, ta vô cùng thất vọng, lắc đầu. "Ngươi không nghĩ ra sao? Ta cứ tưởng ngươi đã đoán được từ lâu rồi chứ.”
"Là cô mẫu của ngươi, đích nữ Sở gia, Hoàng hậu Sở Cầm."
"Cô mẫu?" Sở Hiên ngẩng đầu, "Vì sao người lại làm vậy?"
"Ai mà biết được? Có lẽ là vì… đã im lặng quá lâu rồi." Ta nói. "Năm đó Sở tướng không cho bà đi học, Sở Cầm không nói gì. Ép bà gả cho phụ hoàng, người hơn bà những mười mấy tuổi, bà cũng không nói gì.”
"Các ngươi phái một cung nữ có vài phần giống người tình cũ của phụ hoàng đến hầu hạ, bà chỉ trút giận lên cung nữ, chứ không hề nói gì với các ngươi. Thất hoàng tử trưởng thành, các ngươi xúi giục hắn tranh giành ngôi vị, khiến hắn gây thù chuốc oán khắp nơi, bà vẫn không nói gì. Sau này, Thất hoàng tử c.h.ế.t rồi, các ngươi liền vứt bỏ Sở hoàng hậu như một quân cờ, toan tính đưa nữ nhi khác của Sở gia vào cung, tiếp tục nâng đỡ một hoàng tử khác lên ngôi. Cuối cùng, bà ấy cũng không nhịn được nữa, mở miệng, cái miệng đã câm lặng suốt nửa đời người, nói với phụ hoàng một câu."
“Xuống đến suối vàng, ngươi chớ có quên, Sở gia các ngươi, chính là c.h.ế.t bởi một câu nói đó.”
"Ta nghĩ, đây cũng có thể xem như một giai thoại, ngươi thấy sao?"
Ta rời khỏi thiên lao, đến một ngôi nhà, kể lại chuyện hôm nay cho chủ nhân nơi này nghe.
Người nọ mỉm cười với ta: "Ngươi nói với hắn những điều này, chẳng khác nào đàn gảy tai trâu. Hắn từ nhỏ đã kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, làm sao để ý đến người cô mẫu đêm đêm thao thức, không thể chợp mắt của hắn chứ?"
Người này vận một bộ váy xanh như liễu rủ, tay cầm quyển sách, toát lên vẻ thanh tú, nho nhã.
Chính là đích nữ Sở gia, đường muội của Sở Hiên, từng là Thất hoàng tử phi, Sở Kỳ.