Cười Lên Em Nhé - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-06-04 12:05:43
Lượt xem: 847
Tôi làm nũng đòi rời đi, Tống Đà liền giam lỏng tôi ở biệt thự, không cho tôi đi đâu cả.
Hắn sai người đưa Đường Vi đến trước mặt tôi, không nói gì, để mặc tôi xử lý.
Đường Vi gầy đi một chút, lôi thôi hơn trước, có lẽ gần đây sống không được dễ chịu cho lắm.
Nhưng lúc nhìn tôi, cô ta vẫn giống như trước, ánh mắt toát lên vẻ ghen tị và không cam lòng, hận không thể khiến tôi c.h.ế.t đi.
Tôi biết ngay mà, Tống Đà sẽ không để cô ta phải chịu khổ đâu.
Người từng phải chịu đau khổ, sẽ không có bộ dạng này.
Tống Đà luôn nhớ tình xưa với Đường Vi, khiến cô ta nhen nhóm hy vọng gương vỡ lại lành.
Tôi lạnh lùng cười, đứng trước mặt Đường Vi, lấy s.ú.n.g ra, chĩa vào bụng cô ta, khẽ nói: "Cô nợ tôi hai phát súng."
"Một phát trả cho tôi, một phát trả cho, đứa con của tôi."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Đường Vi nghiến răng khiêu khích: "Hứa Tiếu Tiếu, cô không dám b.ắ.n đâu."
"Cô biết đấy, ngoại trừ A Đà, không ai dám động vào tôi đâu."
Trong ánh sáng lờ mờ, Tống Đà vẫn lười biếng dựa vào sofa, lặng lẽ nhìn tôi, không nói gì.
Bình thường lúc này, tôi phải ngoan ngoãn một chút, đợi hắn nói xem, tôi có dám g.i.ế.c Đường Vi hay không.
Nhưng mà, tôi không muốn nghe lời nữa, diễn đủ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cuoi-len-em-nhe/chuong-10.html.]
Tôi bất ngờ bóp cò, tất cả mọi người đều giật mình, ngay cả Tống Đà cũng cúi người về phía trước, suýt chút nữa thì lao đến.
Tiếng s.ú.n.g không vang lên, bởi vì, tôi không lắp đạn.
Sắc mặt Đường Vi trắng bệch, ánh mắt nhìn tôi, không còn vẻ kiêu ngạo vừa rồi nữa.
Cô ta khóc lóc tìm đến Tống Đà, giống như một con ch.ó nhỏ, quỳ rạp xuống chân Tống Đà, nhìn thật đáng thương.
Tôi chầm chậm bước tới, giơ chân giẫm lên lưng Đường Vi, dùng sức, ép cô ta nằm sấp xuống trước mặt Tống Đà.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoảng sợ của cô ta, cười khẽ: "Đừng khóc nữa, bây giờ, tôi không có ý định g.i.ế.c cô thật đâu, trêu cô chơi thôi, nhìn cô kìa."
"Tôi thấy cô thú vị lắm, tôi phải giữ cô lại bên cạnh, từ từ chơi đùa mới được."
"Đường Vi, từ nay trở đi, ngày nào cô cũng phải lĩnh một viên đạn."
"Có thể có đạn, cũng có thể không có đạn, tùy thuộc vào tâm trạng của tôi."
"Muốn sống sót, cô phải cố gắng nịnh nọt tôi, biết đâu tôi lại mủi lòng, giống như Tống Đà, không nỡ g.i.ế.c cô."
Tôi ngẩng đầu lên, cười hỏi Tống Đà: "Anh thấy, thế nào?"
Đường Vi vừa khóc vừa cầu xin Tống Đà: "A Đà, đừng đồng ý với cô ta, đừng đồng ý với cô ta, cô ta bị điên rồi."
"Em sợ lắm, A Đà, anh đã từng nói rồi mà, anh không nỡ nhìn em sợ hãi, anh sẽ đau lòng."
"Anh thật sự muốn nhìn thấy, em bị cô ta hành hạ đến c.h.ế.t sao?"
Tống Đà nhướng mày, tôi đoán, hắn định nói giúp Đường Vi đây mà.