CUỘC HÔN NHÂN SAI LẦM - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-05-09 02:52:00
Lượt xem: 8,856
3
Ta đã ngửi thấy mùi son phấn trên người hắn, bụng dạ cứ thế mà cuộn trào,
Giả bộ e thẹn đẩy hắn ra, ta nhẹ nhàng nói: "Dì không thích muội, Tịnh nhi không có phúc, đã chuẩn bị đồ đạc sáng mai về Dương Châu rồi."
Ôn Chí Viễn thấy ta mềm mại thì quả nhiên càng loạn trí, nắm lấy vai ta trấn an: "Mẹ ta thì ta sẽ tìm cách, muội cứ kiên nhẫn chờ."
Lúc này Mai Hương ở ngoài cao giọng nói: "Thiếu gia, Đại gia gia có lời."
Ôn Chí Viễn tỏ vẻ mất hứng, đành phải vội vã ra đi, ta nhìn bóng hắn khuất xa, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.
Mai Hương hỏi ta còn dọn hành lý nữa không, ta lắc đầu đáp: "Không cần đâu, chúng ta không đi nữa."
Lần này ta không những muốn tận mắt nhìn Ôn Chí Viễn và Liễu Oanh tàn sát lẫn nhau, mà còn phải đưa cả Nhị phòng vào địa ngục.
Mai Hương tưởng ta đã thông suốt, mừng rỡ đặt hành lý về chỗ cũ.
Những ngày sau ta không những vô liêm sỉ mặt dày ở lại Ôn phủ gia chứ không chịu đi, mà còn ra sức lấy lòng Ôn Chí Viễn.
Để Ôn Chí Viễn tin vào lòng thành của mình, ta đã cố ý chuộc ca kỹ Liễu Oanh về và lo liệu một chỗ ở không xa Ôn phủ, tạo điều kiện cho họ tư thông.
Quả nhiên Ôn Chí Viễn nở mày nở mặt, cho rằng ta rất thương yêu hắn ta. Trong mắt tất cả mọi người trong Ôn phủ, ta vẫn là ả tiểu thư họ Triệu muốn leo cao cành.
Một lần ta ra ngoài, thì ở ngoại thành lại gặp phải một đám cướp mặc đồ đen.
Những kẻ này võ nghệ tinh thông, dễ dàng đánh gục tất cả hộ vệ đi cùng ta.
Thấy ta nộp hết toàn bộ tài sản nhưng bọn chúng vẫn chưa chịu tha, nhất quyết định bắt cóc ta.
Hai tên áo đen canh giữ ta trên xe ngựa, hai tên khác ném Mai Hương đang run rẩy xuống xe.
Ta cố giữ bình tĩnh rút d.a.o của một tên áo đen dí vào cổ mình nói: "Được, ta sẽ đi với các người, nhưng ta cần Mai Hương hầu hạ, bằng không thì ta sẽ quyết liều mạng!"
Những tên này nhìn nhau rồi lại ném Mai Hương lên xe, ngay lúc chúng chuẩn bị lên xe, ta kéo Mai Hương nhảy lên ngựa, cắt đứt sợi dây nối với xe ngựa, cắm một nhát d.a.o vào đùi ngựa.
Con ngựa bị kinh hãi, điên cuồng chạy loạn, ta gắng sức nắm lấy dây cương, ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy đám áo đen đang cưỡi ngựa đuổi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cuoc-hon-nhan-sai-lam/chuong-3.html.]
"Làm sao bây giờ tiểu thư ơi, chúng đuổi đến rồi." Mai Hương ôm lấy eo ta giọng nức nở, ta nghiến răng khống chế hướng đi, cuối cùng khi con ngựa chạy kiệt sức, chúng ta cũng đã tới một khu rừng, thì thấy xe ngựa của nhà họ Ôn.
Ta loạng choạng ngã khỏi ngựa, vén rèm xe thì đập vào mắt là đôi con ngươi thanh lãnh đen như ngọc mực, người ngồi trong xe có chút sửng sốt khi nhìn ta.
"Đại gia cứu mạng, ta là cháu dâu của nhị phu nhân, Triệu Vân Tịnh." Ta túm lấy tay áo Ôn Cảnh Trừng run rẩy nói.
Lúc này ta trông rất thảm hại, tóc tai bù xù, quần áo cũng bị cành cây cắt rách khá nhiều, tạo nên sự đối lập rõ rệt với Ôn Cảnh Trừng, vị công tử Ôn gia tôn quý, trông vẫn ngay ngắn ngồi trong xe ngựa.
Ôn Cảnh Trừng đỡ ta dậy, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, không sao nữa rồi. Người đâu, đi xem thử bên ngoài thế nào."
Người hầu bên ngoài xe đáp lời rồi đi xa, ta vội nói với Mai Hương: "Bắn tín hiệu pháo hoa, thông báo cho tất cả ám vệ của nhà họ Triệu trong thành mau đến đây."
Mai Hương gật đầu, b.ắ.n lên một chùm pháo hoa, làm xong những việc này ta mới cảm thấy mình đã an toàn.
Liếc mắt nhìn sang, thấy trong mắt Ôn Cảnh Trừng dường như thoáng hiện sự kinh ngạc, ta bèn giải thích: "Mẹ ta không yên tâm để nữ nhi một mình đi ra ngoài, nên đã bỏ ra một số tiền lớn thuê thêm nhiều hộ vệ ở thành Lạc Dương, lấy pháo hoa làm tín hiệu báo tin."
Ôn Cảnh Trừng nhàn nhạt cười một tiếng, xoay xoay chiếc ban chỉ xanh biếc trên ngón cái tay trái:
"Thận trọng cũng tốt."
Một lúc sau, những hộ vệ do Ôn Cảnh Trừng phái đi cũng trở về, nói rằng những tên thích khách đã bỏ chạy hết, xe ngựa mà ta đi trước đó vẫn còn nguyên vẹn, không mất mát gì về tài sản.
"Lạ thật, có thể chính xác chặn xe ngựa của tiểu thư nhưng lại không lấy tài sản..." Ôn Cảnh Trừng nghe xong thì trầm ngâm nói.
Mai Hương bên cạnh bừng tỉnh như sực nhớ ra điều gì, kinh hô: "Có phải nhị phu nhân không?! Bà ấy không ưa tiểu thư nên muốn huỷ hoại thanh danh của tiểu thư?!"
Ta cũng ngây ra, lần ra ngoài mua sắm này, ta thực sự đã nói trước với dì, nhưng ta không ngờ bà ta lại làm đến mức này.
"Tại hạ sẽ đưa biểu tiểu thư đến xe ngựa của Triệu gia để thay quần áo, sau đó hộ vệ của Triệu gia sẽ đưa biểu tiểu thư về phủ an toàn." Ôn Cảnh Trừng ở một bên lên tiếng.
Ta khẽ cám ơn. Ôn Cảnh Trừng đưa ta đến xe ngựa cũ của mình rồi rời đi.
Mai Hương nhìn theo bóng xe ngựa Ôn gia rời đi rồi cảm thán: "Đại gia đúng là quân tử, biết mình đi cùng tiểu thư về phủ không tiện, lần này nhờ có công tử ở đây."
Ta không trả lời Mai Hương, dựa vào trực giác bao năm nay ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.