CUỘC HÔN NHÂN SAI LẦM - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-05-09 02:50:32
Lượt xem: 8,638
2.
Ta cũng không hề vội, đứng lên hành lễ, không kiêu ngạo không tự ti trả lời:
"Con tạ ơn dì đã quan tâm, nhưng mấy hôm trước mẫu thân có gửi thư cho con, nói rằng đã hứa hôn con rồi, sau khi trở về Dương Châu sẽ tiến hành hôn lễ. Con chỉ đành phụ lòng tốt của dì".
Nói xong, ta ngồi xuống, khi biết ta đã kết hôn phối xong thì các phu nhân cũng không còn hứng thú với con nhà buôn như ta nữa.
Dì ta cũng thở phào nhẹ nhõm đôi chút, nhưng vẫn hỏi: "Hứa với hôn sự của nhà nào? Sao ta lại không nghe mẹ con kể kể bao giờ?".
Đầu ta quay như chong chóng, đúng lúc định thuận miệng nói một nhà nào đó ra luôn thì tì nữ bên ngoài vén rèm thông báo: "Đại gia về rồi".
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó, không lâu sau thì thấy một người nam tử tuấn tú, cử chỉ nghiêm túc đi vào phòng.
Người nam tử này tướng mạo anh tuấn, ôn hòa nhã nhặn.
Người mặc một bộ đồ bằng gấm màu xanh nhạt thêu hình lá tre, bên hông đeo đủ các loại ngọc bội, đá quý.
Đây chính là con trai cả của Ôn gia, Ôn Cảnh Trừng, hiện tại đang giữ chức thái phó của thái tử.
Ôn Cảnh Trừng vừa về đã trở thành tâm điểm của buổi tiệc, lão thái quân kéo tay hắn ta nói không ngớt, còn dì ta ngày thường lạnh lùng như băng cũng phải cười tươi niềm nở hỏi han ân cần.
Ta nhân cơ hội ra hiệu cho Mai Hương, lấy cớ choáng đầu nên đành xin phép cáo lui.
"Tiểu thư ơi, sao người lại có thể nói trước mặt nhiều người như vậy rằng mình đã định hôn, như vậy thì người và thiếu gia Chí Viễn…Ôi, bây giờ không biết phải báo lại với phu nhân như thế nào nữa".
Trở về đến phòng, Mai Hương có chút tiếc rẻ như mong sắt không thành thép.
Nhưng ta không hề để bụng, cười đáp lại:
"Nếu ta không nói như vậy thì đã phải lấy con trai của hiệu úy đó rồi, mau dọn dẹp đồ đạc, mấy hôm nữa chúng ta về Dương Châu làm bá chủ giang hồ".
Sau cơn ác mộng kiếp trước, giờ đây ta chỉ muốn tránh xa nhà họ Ôn mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cuoc-hon-nhan-sai-lam/chuong-2.html.]
Về phần Ôn Chí Viễn đó, cứ để hắn ta song túc song phi với tình nhân của hắn ta là Liễu Oanh Nhi là được.
Mặc dù nhà họ Triệu không còn ai làm quan nữa, nhưng mẹ con chúng ta có ruộng muối Dương Châu mà cha ta để lại thì chẳng thiếu tiền, nói có thể địch cả nước cũng không ngoa.
Muối không phải là sản vật dễ kiếm, cha ta nhờ vào cơ duyên may mắn mới có thể có được, nên để tránh bị kẻ gian nhòm ngó, chúng ta luôn phải dùng tên giả để bán muối.
Ôn Chí Viễn của kiếp trước chính là dựa vào nghề muối nhà ta mà phò trợ cho Tề Vương đoạt ngôi thành công, từ đó lên như diều gặp gió.
Mẹ ta làm sao ngờ được người phò mã như ý của mình khi đắc thế thì việc đầu tiên lại là tàn sát cả nhà vợ, những chuyện này cứ để ta về rồi đích thân giải thích với bà ấy là đủ rồi.
Ta sắp xếp dọn đồ sẵn sàng bỏ trốn, Mai Hương bỗng hớn hở nói: "Tiểu thư, công tử Chí Viễn có lời muốn nói."
"Đừng mà..." Lời ta chưa kịp dứt, Mai Hương đã nhìn ta với vẻ "ta hiểu hết" rồi khép cửa sổ lại.
Ôn Chí Viễn đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến trước mặt ta.
"Biểu muội Vân Tịnh, chuyện ban ngày nhờ muội giấu được. Oanh nhi tuy là ca kỹ nhưng một thân trong sạch, ta thật lòng thương nàng..." Ôn Chí Viễn đã thay một bộ quần áo tươm tất, nhìn vẫn là dáng vẻ thư sinh nho nhã như xưa, nhưng vết hằn mờ mờ đỏ hồng ngay cổ thì có dùng phấn cũng không che giấu hết được.
Ôn Chí Viễn giờ đã thay một bộ quần áo chỉnh tề, nhưng nhìn vẫn không khác gì dáng vẻ trước đây của một người khiêm tốn. Chỉ có vết đỏ mờ mờ trên cổ hắn ta là rất khó để che giấu.
Ta nhìn vết tích mờ ám trên cổ hắn ta cùng dáng vẻ si tình trên mặt bỗng thấy muốn ói đến nơi.
"Biểu ca, ta không thấy gì cả, cũng chẳng hứng thú đến chuyện của huynh và nữ tử kia." Ta vội lùi ra sau một bước, ngắt lời Ôn Chí Viễn.
Ôn Chí Viễn lại cười khẩy một tiếng, nắm lấy tay ta ban phát: "Biểu muội ghen rồi sao? Nếu muội ngoan ngoãn như thế thì ta có thể cân nhắc nạp muội làm thiếp."
Bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Ôn Chí Viễn và dáng vẻ tàn nhẫn của hắn ta ở kiếp trước đang dần chồng lấp lên nhau, tiếng thét của mẹ ta cùng cảnh tượng m.á.u me đầy ghê rợn tràn ngập trong đầu ta.
Mẹ chỉ mong ta lấy được một tấm chồng tốt, bà đã không làm gì sai.
Sự căm hận khiến ta không nhịn được mà run rẩy, ta nhắm nghiền mắt lại để không lộ ra cảm xúc.
Ôn Chí Viễn tưởng ta quá đỗi mừng rỡ, cúi xuống định hôn ta.