Con trai tôi - 2
Cập nhật lúc: 2024-10-15 22:11:14
Lượt xem: 1,193
2
Cảnh sát sau khi vào, nhìn thấy trong nhà là một đống hỗn độn, liền biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ huy đội cảnh sát nghiêm túc chất vấn Ngô Chí: “Anh là một người đàn ông trưởng thành, tại sao lại đánh vợ?”
Thấy tình huống không ổn, Ngô Chí lập tức lấy lòng phát điếu thuốc cho cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, đây đều là việc nhà, anh cũng là đàn ông, chắc chắn anh hiểu. Chuyện này, các anh cũng đừng quan tâm, tôi cam đoan không gây phiền toái cho các anh.”
Nhưng cảnh sát cũng rất giận: “Đã đánh vợ anh thành như vậy còn nói là việc nhà? Theo chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến đi.”
Lúc này mẹ chồng đi mua thức ăn về, thấy Ngô Chí bị còng tay, lập tức luống cuống: “Các người bắt con trai tôi làm gì?”
Cảnh sát giải thích: “Bà cụ, bà xem con trai bà đánh cho con dâu bà thành cái dạng gì, chúng tôi phải đưa mọi người về lập biên bản.”
Trong lòng mẹ chồng hiểu rõ, lén lút mắng tôi một trận: “Con khốn này, lại dám báo cảnh sát bắt chồng mình? Mày đúng là gan to tày trời. Con tao cho mày ăn cho mày uống, cho mày thoải mái ở nhà chăm con, mày còn có điều gì không thỏa mãn? Mày mau giải thích với cảnh sát, nói đây đều là hiểu lầm.”
Nhưng Tư Bác lại lập tức nhảy ra chắn trước mặt tôi: “Hừ, không phải mẹ cháu báo cảnh sát đâu, là cháu báo cảnh sát đấy, cháu muốn người cha tồi tệ này bị cảnh sát bắt, cả bà nội xấu xa nữa, giúp cha bắt nạt mẹ cháu, cháu cũng muốn cảnh sát bắt bà nội lại!”
Bình thường mẹ chồng thương nhất chính là đứa cháu này. Nghe vậy liền tức giận: “Ôi, cháu ngoan của bà, sao cháu có thể báo cảnh sát bắt cha chứ. Cha cháu mỗi ngày ở bên ngoài kiếm tiền mua đồ ăn đồ mặc cho cháu, là người đối xử tốt nhất với cháu. Sao cháu có thể vì cái đồ vô dụng này mà báo cảnh sát bắt cha mình chứ?”
Nghe nói như thế tôi cười khẩy. Đời trước mẹ chồng giáo dục Tư Bác thương cha mà không cần mẹ. Nhưng Tư Bác từ nhỏ là một tay tôi chăm bẵm, huyết thống tương liên, căn bản là không nghe lời cha và bà nội nó, một lòng chỉ muốn lớn lên bảo vệ mẹ.
Nhưng ai ngờ, cuối cùng Tư Bác đã giúp tôi trốn thoát được, nhưng sinh mệnh của con lại vĩnh viễn ở lại tuổi mười hai.
Nếu đã định trước không có kết cục tốt, tôi đây còn nhẫn nhịn vì cái gì? Đời này, tôi kiên quyết sẽ không thỏa hiệp nữa!
3
Sau khi đến đồn cảnh sát, tôi bình tĩnh nói với cảnh sát: “Đây không phải là lần đầu tiên hắn đánh tôi. Trước đây vì con nên tôi đều nhịn. Nhưng bây giờ tôi thực sự nhịn không được. Tôi yêu cầu kiểm tra giám định thương tích, sau đó kiện ly hôn.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Nghe vậy mẹ chồng kinh ngạc: “Ly hôn với con trai tôi, cô đừng có mơ.”
Ngô Chí cũng nói: “Bây giờ cô không có thu nhập, nếu muốn ly hôn với tôi, sau này Tư Bác sẽ theo tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/con-trai-toi/2.html.]
Ngụ ý của hắn là sau này sẽ không để cho tôi gặp Tư Bác nữa. Kiếp trước tôi bị lời này của hắn hù dọa. Nhưng sau khi Tư Bác c.h.ế.t tôi mới biết được, quanh năm nhìn thấy mẹ bị cha làm tổn thương, đối với con đã tạo thành bóng ma tâm lý lớn bao nhiêu. Vì vậy, lần này, tôi sẽ không thoả hiệp nữa.
Nhưng trước khi tôi mở miệng, Tư Bác sợ tôi vì nó mà thỏa hiệp lần nữa, liền nhảy ra nói: “Mẹ không gặp con cũng không sao. Con chỉ muốn mẹ bình an.”
Nói xong, Tư Bác còn quỳ trên mặt đất khóc lóc kể lể với cảnh sát: “Huhuhu, chú cảnh sát, cha cháu mỗi ngày đều đánh mẹ, mẹ đã sắp bị ông ấy đánh chết. Cha cháu còn nói muốn g.i.ế.c mẹ. Van xin mọi người, van xin mọi người cứu mẹ cháu đi, huhuhu.”
Đứa nhỏ khóc lóc kể lể, làm cho mỗi người ở đây đều đỏ khoé mắt.
Cảnh sát nghiêm mặt nói: “Yên tâm đi, bạn nhỏ, có chú cảnh sát ở đây, cha cháu không thể làm tổn thương mẹ cháu nữa đâu.”
Cứ như vậy, tôi được đưa đi giám định thương tích.
Sau khi có báo cáo giám định, tôi không về nhà họ Ngô nữa, mà ở bên ngoài chờ phiên tòa.
Nói ra thật bi ai, ngay cả tiền mời luật sư, tôi cũng vay được từ trên mạng. Nhưng mà nếu đã gian nan đi tới bước này, tôi nhất định phải thắng!
4
Ngày khai mạc phiên tòa, tôi ung dung đi đến tòa án.
Ở cửa, tôi vừa hay gặp Ngô Chí và mẹ chồng.
Đại khái là nhìn tôi động chân động tay, Ngô Chí phá lệ nói với tôi vài câu mềm mỏng: “Được rồi, bà xã. Chuyện lúc trước là anh không đúng, chúng ta đừng gây rối được không. Vì con trai, hai ta không thể ly hôn.”
Mẹ chồng cũng nói: “Đúng vậy, vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường làm hoà, không cần phải ra tòa.”
Tôi châm chọc nhìn hai mẹ con nhà này một cái: “Đã đến cửa tòa án rồi nói lời này, các người cảm thấy tôi sẽ tin tưởng sao? Cuộc hôn nhân này, tôi không muốn giữ nữa.”
Ngô Chí ở nhà làm ông lớn vài năm, đã rất lâu không bị người ta oán hận. Hiện tại bị tôi mắng, lập tức lộ ra bộ mặt thật: “Cmn, ông đây cho mày bậc thang mày không xuống, vậy đừng trách tao. Nếu mày ly hôn với tao, cả đời cũng đừng nghĩ nhìn thấy Tư Bác.”