CƠM CHIÊN TRỨNG BẠCH NGUYỆT QUANG - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-09 16:08:38
Lượt xem: 317
Tôi đổ đầy nước nóng vào cốc, Bùi Minh Thành dùng cốc đun nóng bàn tay của mình, một lúc sau, bàn tay của cậu ấy cuối cùng cũng trở lại màu sắc bình thường.
Ăn uống xong, Bùi Minh Thành ngồi trên ghế, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi, hiển nhiên là có chuyện muốn nói.
“Nói cho dì biết, có chuyện gì vậy?”
Tôi lấy ra một túi hạt dưa, đặt lên bàn ăn rồi cắn.
Bùi Minh Thành cũng lấy một nắm nhỏ hạt dưa, nhưng chỉ bỏ vỏ mà không ăn, một lúc sau, một nắm hạt dưa nhỏ chất đầy trên bàn.
Cậu im lặng đẩy hạt dưa đến trước mặt tôi, nhìn tôi mấy lần rồi lấy hết can đảm hỏi: “Dì ơi, ngày nghỉ lễ con không có tiền ăn, nhưng con có thể giúp dì làm việc không cần tiền công, dì có thể cho con một bát cơm chiên trứng được không?”
Tôi nhìn thân hình nhỏ nhắn, cao chưa tới 1,6 mét của cậu, lại khá gầy, nhìn thoáng qua là biết ngay cậu là một đứa trẻ.
"Cháu mới học cấp 2, bao nhiêu tuổi? Còn chưa tới mười sáu, bị coi là lao động trẻ em. Nếu bị phát hiện, quán của dì sẽ không mở được."
Cậu nói: “Dì ơi, xin lỗi đã làm phiền dì, con về trước.”
Cậu đặt cốc xuống, chậm rãi bước ra cửa, còn quay lại nhìn tôi đầy thương hại.
Tôi hét vào cửa: "Quay lại! Dì còn chưa nói xong!"
Bàn tay đặt trên tay nắm cửa nhanh chóng rút lại, Bùi Minh Thành lùi lại hai bước về phía bàn, ánh mắt dán chặt vào cửa.
"Muốn thì cháu có thể ăn ở chỗ dì, nhưng sau này phải thông minh hơn một chút. Khi người ta hỏi thì chỉ cần nói là cháu trai ở quê của dì. Nếu không, dì sẽ không nhờ cháu giúp đỡ, thậm chí đừng nghĩ đến việc ăn cơm chiên trứng, hiểu không?"
Bùi Minh Thành vui vẻ gật đầu, vui vẻ nói: "cháu đã biết!"
"Trước khi khai giảng, dì đã bày một quầy hàng trước cửa bệnh viện, mười giờ trưa…"
"Được rồi, bà chủ, cháu hiểu rồi!"
"Được rồi, mau quay về! Tuyết rơi dày đặc, đừng để ngã nữa."
Bùi Minh Thành tung tăng nhảy nhót mà rời đi, tôi không nhịn được cười:
“Cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ.”
4.
Ngày hôm sau, tôi thu dọn nguyên liệu làm cơm chiên rồi lái xe đến cổng bệnh viện.
Bùi Minh Thành mặc một chiếc áo khoác bông lớn màu đen không vừa vặn, đứng ở chỗ tôi bày quầy hàng, không ngừng dậm chân.
Khi nhìn thấy tôi và xe của tôi, mắt cậu ấy sáng lên, vội vàng bước hai bước sang một bên để nhường chỗ cho gian hàng của tôi.
Tin đồn nhanh chóng lan truyền rằng tôi có một người cháu xa đến giúp đỡ.
Bùi Minh Thành không nói nhiều, nhưng làm việc gì cũng nhanh nhẹn, cậu ấy thu tiền, lau bàn, quét sàn, lau bếp làm đủ mọi việc.
Tất cả những gì tôi cần làm là chiên cơm, còn cậu ấy sẽ làm tất cả những việc khác.
Ngoài việc không thể la hét và gạ gẫm khách hàng, cậu ấy có thể được coi là một trợ lý nhỏ hoàn hảo.
Làm việc vất vả cả buổi trưa Bùi Minh Thành đổ mồ hôi trán.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/com-chien-trung-bach-nguyet-quang-ajge/chuong-2.html.]
Tôi sợ cậu bị cảm nên rút vài tờ giấy ra lau mồ hôi cho cậu.
Bùi Minh Thành ngoan ngoãn đứng cạnh quầy hàng, háo hức chờ tôi làm cơm chiên trứng cho mình.
Tôi không phải là loại chủ khắc nghiệt, trưa hôm nay chiên cơm còn đặc biệt thêm một cây xúc xích vào.
Bùi Minh Thành tưởng rằng cơm chiên xúc xích tôi làm cho mình nên liền cầm lấy đặt lên bàn ăn nhỏ.
Rửa nồi xong, tôi thấy cậu vẫn đứng cạnh tôi, bối rối hỏi: "Cơm không phải nấu xong rồi à? Đứng đây làm gì? Một lúc nữa sẽ không ngon nữa."
Cậu mở mắt ra, nhìn cơm chiên trứng xúc xích rồi nhìn tôi.
Tôi xua tay: "Đừng thất thần, ăn nhanh đi. Xúc xích là phần thưởng cho cháu, sau này cháu phải vất vả hỗ trợ rồi."
Sau khi xác nhận đĩa cơm chiên là của mình, Bùi Minh Thành ngồi xuống chiếc bàn ăn nhỏ.
Tôi rót cho cậu một cốc nước nóng, cậu ấy ăn rất nhanh và ngon lành, không biết tại sao mà cứ dụi mắt.
Tôi không thêm ớt, còn có thể cây mắt sao?
Từ ngày 16 tháng chạp đến ngày 30 tháng chạp, Bùi Minh Thành hàng ngày đều đến chỗ tôi giúp đỡ.
Buổi trưa, tôi rán cho cậu mấy quả trứng và cơm rang, ăn xong sẽ giúp tôi đẩy quầy hàng về nhà.
Trên đường về nhà, tôi luôn nói chuyện với Bùi Minh Thành, những công việc hôm nay của cậu ấy, những điều thú vị mà các chủ quán khác nói với tôi.
Bản thân Bùi Minh Thành nói rất ít và lắng nghe tôi nhiều hơn.
Cậu ấy không bận tâm đến những điều vô nghĩa của tôi, luôn lắng nghe rất cẩn thận khi tôi hỏi ngẫu nhiên: "Dì vừa nói gì?" cậu ấy sẽ quay lại nhìn tôi và nói bằng giọng khàn khàn của một đứa trẻ đang đổi giọng nói.
"Dì vừa nói rằng gia đình dì sẽ ăn sủi cảo trong dịp Tết Nguyên Đán."
"Đúng vậy, ăn sủi cảo, Minh Thành, cháu có muốn làm sủi cảo với dì không?"
Bùi Minh Thành không nói chuyện, nhưng bước đi của cậu lại vui vẻ hơn trước, tôi vừa nghe liền biết cậu rất vui khi được ở cùng tôi.
Quầy hàng được đẩy vào bãi đậu xe, tôi dẫn Bùi Minh Thành đi chợ rau mua đồ làm sủi cảo.
Băm ba miếng mỡ và bảy miếng thịt lợn mỏng thành nhân sủi cảo, mua nửa cân tôm, một ít nấm khô và nửa cân tỏi tây là đã có đủ mọi thứ cần thiết để làm nhân.
Về nhà, tôi chỉ đạo Bùi Minh Thành lột vỏ tôm, nhặt sợi tôm và ngâm nấm.
Tôi tự mình cân một cân bột mì, đổ vào chậu, đánh lòng trắng trứng, cho nửa thìa muối, thêm một bát nước vào khuấy đều.
Khuấy cho đến khi không còn bột khô trong chậu, nhào bột thành khối, để yên trong chậu mười lăm phút. Trong khi bột đang nghỉ, đã đến lúc điều chỉnh phần nhân.
Pha hành tây, gừng và hạt tiêu với nước sôi rồi để nguội.
Đổ lượng nhỏ hành tây và gừng vào nhân thịt vài lần rồi khuấy đều theo một hướng, khi nhân thịt đã thấm hết nước hành và gừng, nhân thịt trong nồi sẽ cực mềm mịn.
Thêm một thìa nước tương nhạt, nửa thìa dầu hào, nửa thìa muối, nửa thìa nước cốt gà và một ít hạt tiêu.
Sau khi trộn xong, tôi hét lên: "Minh Thành, rửa sạch tỏi tây."
Bùi Minh Thành ngoan ngoãn rửa sạch tỏi tây, lấy nấm ra, cắt thành từng miếng, băm nhỏ tôm đã bóc vỏ rồi đổ vào nhân thịt.
Chẳng bao lâu, tỏi tây đã được rửa sạch. Tôi giơ d.a.o lên quẹt vài lần rồi đổ tỏi tây đã cắt nhỏ vào chậu.