Có hẹn với thanh xuân! - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-08 13:18:11
Lượt xem: 2
"Món quà tinh thần của bạn là gì? Kỉ niệm, trò chơi, học hành, bạn bè, gia đình, tình yêu, phim ảnh, nhảy múa, thanh xuân, hay âm nhạc? Có rất nhiều thứ đa dạng nhỉ? Nhưng hầu hết đều rất quan trọng đối với đời sống tinh thần của mỗi chúng ta. Bởi lẽ, con người là sinh vậy bậc cao sở hữu trí thông minh, không thể chỉ mải miết chú tâm làm việc, cũng cần có giây phút thư gian cho tinh thần thoải mái, một vài người gọi nó là kỉ niệm, một vài người khác lại họi là niềm vui. Nhưng đối với tôi đó là món quà tinh thần. Và món quà tinh thần của tôi, chính là âm nhạc và nhảy múa! Dù vậy...tôi hình như không còn thích món quà này nữa.."
- Hà ơi, con chuẩn bị xong chưa đó, hôm nay con sẽ đến nhận lớp đấy.
- Con xong rồi đây.
Việt Hà chạy xuống từ cầu thang, thân vận áo sơ mi trắng cùng phù hiệu trường ở bả vai trái, kết hợp với chân váy xếp ly màu đen đến ngang đùi, cổ đeo thẻ học sinh, chân đi tất cao cổ, mái tóc đen nhánh xõa dài đến hông.
- Con bé này thật là, ngày đầu thì nên tới sớm chứ.
Mẹ cằn nhằn, nhưng vẫn ân cần chỉnh lại tóc và áo sơ mi cho nó, xong xuôi hai mẹ con rời nhà lên xe ô tô phóng trên con đường nhựa mới làm của thị xã nhỏ. Trước kia gia đình nó sống ở trên thủ đô, nhưng sau đó vì một số chuyện nên đầu tháng 9 đã chuyển về thị xã này của một tỉnh nhỏ, theo học ngôi trường lớn nhất ở đây.
Hà đưa mắt ra ngoài cửa kính ô tô của ghế lái phụ, nó ngắm nhìn cảnh vật, con người, nhà cửa, xe cộ, và đồng lúa lướt qua trước mắt mà không khỏi mỉm cười thích thú.
- Thấy sao hả? Quê ngoại của mẹ tuyệt đúng chứ?
- Vâng ạ, không khí trong lành, hàng xóm gần gũi thân thiện, chỉ là họ hơi hay bàn tán nhỉ.
- À, đó là đặc sản của làng mình đó con.
Mẹ cười khúc khích, sau đó rẽ xe ô tô vào sân trường, đỗ cùng dàn xe với giáo viên cạnh khu hiệu bộ. Nó bước xuống xe cùng mẹ, khẽ đưa mắt nhìn xung quanh, sân trường có hàng cây xum xuê, còn có cây phượng và hoa bằng lăng nữa, mặc dù chưa nở nhưng nhìn qua là Hà nhận a ngay, mấy tòa nhà nhìn có vẻ mới đuoẹc xây lại, khẩn dài cũng lớn, nhà hội trường chính cũng to còn có bể bơi nữa, tuyệt thật.
Dù vẫn bé hơn trường cũ nó học ở Thủ Đô là một trường liên cấp, nhưng nhiêu đây đủ khiến nó ngạc nhiên rồi, bởi lẽ vì trường không rộng quá xá như trường cũ, nên nó cảm tưởng bản thân có thể nghe thấy tiếng giảng của thầy cô vọng tới, thú vị lắm đấy!!
- Hà! Lại đây con.
- Vâng thưa mẹ.
Chỉnh lại mái tóc, và chiếc cặp xách trên vai, nó đi đến chỗ mẹ đang đứng với thầy hiệu trưởng. Thầy là một người khá gầy gò, mái tóc lưa thưa hơi hói, da cũng có vết chân chim của thời gian, nhưng đôi mắt thầy rất dịu dàng, dáng vẻ cũng hiền từ thân thiện, Hà cúi đầu chào.
- Được rồi, cô có thể về, em ấy cứ giao cho tôi.
Giọng thầy cũng ấm áp nữa, giống như...--bố vậy...!
- Chăm sự nhờ thầy. Con bé hơi ít nói, nhìn chảnh thế thôi chứ nó hòa nhã lắm.
- Mẹ à.
Bị mẹ bóc phốt, có ai mà không ngại ngùng bất mãn chứ. Mà nó có chảnh đâu, chỉ là không biết nói gì thôi, phải đ.â.m trúng chủ đề hợp với nó, nó mới nói được. Kiểu hợp cạ đó mà.
- Em theo thầy nhé.
Oa, thầu hiệu trưởng đích thân dẫn đến lớp luôn à, vinh dự thật.
Hà vẫy tay chào mẹ, cố nhìn mẹ rời xe ra khỏi cổng mới nhanh chóng bước theo thầy, có vẻ sau một thời gian mẹ đã vui vẻ trở lại. Nó cũn bớt lo hơn, cái biến có đó, đã làm mẹ suy sụp mấy tháng trời, cũng may giờ đã đỡ hơn hồi đó, nếu không nó sợ là mẹ sẽ...
- Oa..
Một tiếng oa khẽ phát ra từ cửa sổ ở hành lang tầng ba của lớp học, Hà bị thu hút bất giác quên mất bản thân đã đi lên tầng ba từ lúc nào, đây là tòa A dành cho khối xã hội, nó quay sang nhìn à là bạn học trong lớp, cậu ấy oa gì vậy nhỉ?
Vì thấy nó sao?
Ừ thì tâm trạng ai chẳng háo hức khi thấy học sinh mới chứ.
- Cô Linh, tôi dẫn học sinh mới tớ rồi đây.
Thầy gọi cô giáo trong lớp có bạn học oa một tiếng kia, cô ấy khá xinh đẹp, mái tóc dài buộc đuôi ngựa gọn gàng, tóc mái và tóc mai để tự nhiên rơi trên hai bên mặt, gọn ghẽ che đi khuyết điểm xương hàm, đôi mắt sáng lấp lánh, ăn mặc thời thượng, hợp gu, tay cầm dụng cụ chuyển slide của máy chiếu, trên tai vẫn đeo mic nhỏ.
- A, cảm ơn thầy nhiều lắm. Em là Hà nhỉ, côaf Linh giáo viên chủ nhiệm lớp 10A5, theo cô vào lớp nào.
- Dạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/co-hen-voi-thanh-xuan/chuong-1.html.]
Hà ngoan ngoãn vâng lời, cúi khẽ chào thầy rồi bước vào lớp trong tiếng xì xầm của các bạn học, cô giáo và nó đứng trên bục.
- Cả lớp trật tự, đây là bạn Hà từ nay sẽ là thành viên mới của lớp mình, các em giúp đỡ bạn nhé.
Nó cúi người chào, vốn định giới thiệu qua nhưng có lẽ là không cần thiết, hơn nữa ở đây hình như không có thói quen vỗ tay chào đón bạn mới như trên kia, hoặc nó vào lộn sever rắn rồi...
Lộp bộp! Rào rào!
Vừa dứt suy nghĩ, cả lớp đã theo hiệu lệnh của lớp trưởng ngồi cuối lớp mà vỗ tay chào đón, mặt ai cũn cười tươi như hoa, rất vui mừng. Làm Hà hơi choáng ngợp, ừ thì trên thủ đô trường cũ cũng khá vui nhưng nó không thân với ai hết, đều là chơi xã giao, vì sau năm lớp 7, dường như có khá nhiều tin đồn không hay về nó và gia đình nên---....
- Được rồi, xem nào, bàn đầu dãy ngoài cùng, chỗ của lớp phó còn trống, em qua đó ngồi nhé, cô nghĩ chiều cao của em khá vừa không che các bạn dưới đâu.
- Vâng thưa cô.
Nó không cười, chỉ đơn giản là đáp lời cô một cách lễ phép rồi về chỗ. Lạ nhỉ? Nhưng biết sao được, bóng ma tâm lý chuyện cũ vẫn còn, nó không muốn mở lòng tiếp chuyện hay cười tươi như hồi đó nữa... Nói thẳng ra là nó sợ đấy. Đúng là thảm hại.
Tùng tùng tùng..
Hiệu lệnh trống ra chơi nhanh chóng vang lên, cả lớp kết thúc tiết cô chủ nhiệm liền ào ạt cười đùa, chắc là đều quen biết nhau từ cấp hai rồi. Chỉ có nó là lẻ bóng thôi nhỉ? Mà, kệ đi, nó không bận tâm lắm. Đừng bắt chuyện là tốt nhất, nó không dám nói chuyện nhiều đâu.
- Á nè nè, tên cậu là Hà đúng không? Tớ là Dao chúng ta làm quen đi.
Một cô bạn chạy tới cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của nó, lúc này mới chịu để ý lớp phó đi đâu mất rồi, chỗ bên cạnh chỉ còn trống không. Lại nhắc cô bạn kia, có dán người nhỏ bé chắc chỉ cao 1m50, tóc ngắn mái bằng, nốt ruồi khóe miệng mắt nâu đen trong veo, đáng yêu thật.
- Ư...ừm.
Việt Hà cứng nhắc đáp lại, cô bạn không chút ngượng ngụy vì sự ít nói của nó, thậm chí còn hào hứng hơn nắm lấy hai tay nó, mắt như chứa triệu vì sao sáng lấp lánh đang bay ra tấn công tâm hồn mỏng manh kia.
- Cậu có định tham gia câu lạc bộ nào không!!?
- Câu lạc bộ?
Hình như mẹ từng nhắc ở đây có câu lạc bộ nhỉ? Còn khá nhiều nữa, nó không nghĩ là trường nhìn bé mà lại lắm câu lạc bộ vậy, chắc do thầy hiệu trưởng muốn học sinh phát triển cả các kỹ năng khác ngoài việc học, tâm lý thật.
- Ừm!! Trường mình có câu lạc bộ âm nhạc, câu lạc bộ kịch, câu lạc bộ sách, câu lạc bộ bơi lội, câu lạc bộ cầu lông, câu lạc bộ bóng chuyền, bóng đá, bóng rổ, câu lạc bộ truyền thông - báo chí, à còn có câu lạc bộ tình nguyện viên. Cậu muốn tham gia cái nào không?
Nhiều thật, chắc đằng sau mấy tòa nhà lớp học là khu sinh hoạt câu lạc bộ nên nó không thấy được. Mà cậu ấy có nhắc đến câu lạc bộ âm nhạc thì phải..
Dù thế thì, nó sẽ không hát nữa đâu, chắc chắn đó!
- Chuyện này có bắt buộc không?
- Không hẳn là bắt buộc.
Cô bạn buông tay nó ra, bắt đầu tỏ vẻ suy tư.
- Chắc là tớ sẽ không tham gia hoặc cần suy nghĩ thêm
- Sao vậy! Đừng không tham gia mà, câu lạc bộ trường mình vui lắm đó, vài năm trước có nhiều câu lạc bộ còn giành được mấy giải vàng cơ còn vươn đến vòng quốc gia luôn, mỗi tội bị loại ở tứ kết rồi..
Cô bạn có vẻ khá buồn, nó chỉ ậm ừ không đáp lại. Thua à, đáng tiếc nhỉ? Nhưng mà,...-- ừ thì giải toàn quốc cạnh tranh kinh khủng lắm, với một trường ở thị xã còn thiếu vài nguồn nhân lực vượt trội hẳn lên thì có hơi khó...
- Tiếc nhỉ? Thế, năm nay mọi người vẫn tham gia chứ?
Hỏi xã giao thôi.
- Ừm! Dĩ nhiên phải tham gia rồi!! Lần này vẫn là mục tiêu tới giải toàn quốc, câu lạc bộ âm nhạc, bóng chuyền còn có cầu lông và bơi lội, nhất định sẽ tiếp tục tiến đến giải toàn quốc!! Thế, cậu sẽ tham gia chứ, câu lạc bộ âm nhạc.
Hả! Cậu ấy thuộc câu lạc bộ đó á?
Chết dở!!
Phiền toái rồi đây!!