Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chị Sẽ Luôn Chọn Em - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-12-08 22:39:07
Lượt xem: 5,700

Lục Ngang Húc đã đến tuổi bàn chuyện hôn nhân. Gia đình họ Vạn và nhà họ Lục vốn ngầm định sẽ có một cuộc hôn nhân liên minh giữa hai bên, nên bố mẹ của Lục Ngang Húc không ngừng thúc giục cậu mau chóng đính hôn với Vạn Bảo Châu.

 

Tuy nhiên, Lục Ngang Húc như bước vào một giai đoạn phản nghịch, hoàn toàn làm ngơ trước chuyện này. Khi bị ép quá, cậu ấy chỉ lạnh mặt và đóng sầm cửa bỏ đi.

 

Trong những khoảng trống công việc, thỉnh thoảng tôi ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt phức tạp của cậu ấy đang nhìn mình.

 

Gia đình họ Vạn hiện tại không còn thế mạnh như trước, nên càng sốt sắng hơn với chuyện liên hôn.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Vạn Bảo Châu cũng xuất hiện bên cạnh Lục Ngang Húc thường xuyên hơn, thậm chí còn tung tin đồn đính hôn để gây chú ý.

 

Lục Ngang Húc bị áp lực từ cả hai phía, tính tình ngày càng nóng nảy, khiến bầu không khí trong công ty trở nên căng thẳng.

 

Tôi vẫn làm đúng phận sự của một trợ lý tổng giám đốc, không nhiều lời. Nhưng không tránh khỏi việc Lục Ngang Húc thỉnh thoảng lại tỏ ra mâu thuẫn, thích "nói đạo lý" với tôi:

 

“Thần Nguyệt, sinh ra trong gia đình như thế này, đến cả hôn nhân cũng không được tự quyết định, thật đáng buồn…”

 

Không nhịn được, tôi chỉ cười khô khan: “Vâng, đúng vậy.”

 

Cậu ta nhìn tôi, thở dài: “Cô đúng là khúc gỗ, chẳng lẽ còn chưa nhận ra gì sao?”

 

Tôi phản bác đầy lý lẽ: “Lục tổng, tôi là vàng đấy. Cậu có một trợ lý bằng vàng mà còn không biết quý, lại bảo tôi là gỗ à.”

 

“Rầm!” Một tiếng vang lớn, cậu ấy tức tối bỏ đi.

 

Có một lần, khi Vạn Bảo Châu đến tìm Lục Ngang Húc, thật trùng hợp, trong văn phòng chỉ có mình tôi.

 

“Thần Nguyệt,” cô ấy kiêu kỳ ngồi xuống sofa, chỉ tay ra lệnh, “Cà phê.”

 

Tôi đưa cà phê cho cô ấy. Cô ấy nhấp một ngụm nhỏ, nở nụ cười ngọt ngào: “Không ngờ cô vẫn nhớ khẩu vị của tôi.”

 

Nụ cười nhanh chóng chuyển thành ánh nhìn sâu xa: “Không trách được A Húc mãi không rời nổi cô, cô chăm sóc cậu ấy chu đáo quá mà.”

 

Tôi thản nhiên đáp: “Lục tổng trả lương cho tôi rất hậu hĩnh.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chi-se-luon-chon-em/chuong-8.html.]

Cô ấy bật cười mỉa mai: “Đừng giả vờ không hiểu. Tình cảm của A Húc dành cho cô, chẳng lẽ tôi lại không nhìn ra? Bao nhiêu năm qua, cô lại trở thành bạch nguyệt quang trong lòng cậu ấy.”

 

Tôi đáp lời qua loa: “Những gì cô nói, tôi thật sự không hiểu.”

 

Vạn Bảo Châu đứng dậy, ánh mắt khinh thường: “Không chắc là cô không hiểu. A Húc vì cô mà mãi không chịu đính hôn với tôi. Nhưng yên tâm, tôi sẽ tìm cách giải quyết. Thần Nguyệt, chờ xem nhé.”

 

Tôi vẫn điềm tĩnh: “Cô Vạn đi thong thả.”

 

Vạn Bảo Châu thực sự đã làm một nước cờ táo bạo: cô ấy tìm đến Thần Tinh, đưa cho em ấy khoản đặt cọc một triệu tệ và yêu cầu em ấy quyến rũ Lục Ngang Húc.

 

Trong suy nghĩ của cô ta, Lục Ngang Húc vì không có được tôi mà trở nên bức bối, không muốn đính hôn. Chỉ cần để cậu ta có được một "người thay thế," dù chỉ là một bản sao, cậu ta cũng sẽ chán và từ bỏ, rồi ngoan ngoãn kết hôn với cô ta.

 

Về lý thuyết, kế hoạch này có vẻ hợp lý. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ… người mà cô ta chọn chính là Thần Tinh.

 

Em gái tôi, người mỗi ngày chỉ có âm nhạc trong đầu, đang rối bời vì không tìm được cảm hứng sáng tác, đã bị Vạn Bảo Châu gõ cửa.

 

Ban đầu, thần trí của em ấy mơ hồ, không nhận ra cô ta. Nhưng khi Vạn Bảo Châu tự giới thiệu và nói rõ mục đích, ký ức từ kiếp trước lập tức ùa về.

 

Thần Tinh giật mình hoảng hốt, sự điên loạn và ký ức tăm tối hòa quyện, trong một giây ngắn ngủi, em ấy… bấm số gọi cảnh sát.

 

Khi tôi vội vã trở về nhà, cảnh sát đang cố gắng an ủi Thần Tinh, người đang khóc nức nở không ngừng.

 

“Thần Nguyệt, Thần Nguyệt, em sợ quá… hức hức…” Vừa nhìn thấy tôi, em ấy lập tức lao vào vòng tay tôi, khóc đến mức nước mắt nước mũi đều dính vào người tôi.

 

Đứng bên cạnh là Vạn Bảo Châu với vẻ mặt mà tôi chưa từng thấy: khó chịu và tức tối tột độ. Cô ta như thể đang chửi rủa tôi và Thần Tinh cả nghìn lần trong đầu.

 

Theo lời trợ lý của cô ta, khi Vạn Bảo Châu vừa nói rõ ý định, Thần Tinh đã hét lên một tiếng, vừa lùi lại vừa gọi cảnh sát, đồng thời ôm đầu gào thét: “Đừng đến đây! Đồ ác quỷ không có nhân tính! Đừng hòng làm tổn thương tôi nữa!”

 

Cảnh sát cũng bất lực trước sự hoảng loạn của em ấy. Một viên cảnh sát nói rất nhẹ nhàng: “Cô Thần, có lẽ cô nên đưa em gái đi kiểm tra tâm lý một chút.”

 

Tôi cười gượng, gật đầu liên tục: “Vâng, tôi sẽ đưa em ấy đi kiểm tra. Thật sự xin lỗi vì đã làm phiền mọi người.”

 

Tiễn cảnh sát đi xong, vừa quay lại, tôi đã nghe thấy tiếng gọi: “Thần Nguyệt, có chuyện gì vậy?”

 

Loading...