Chị Sẽ Luôn Chọn Em - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-12-08 22:38:48
Lượt xem: 5,193
Năm tháng cứ thế trôi qua, chỉ đôi lúc, khi tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại để nhắn tin, tôi mới bất giác nhận ra: thế giới này đã hoàn toàn thay đổi so với kiếp trước.
Lục Ngang Húc vừa tắm xong, tóc còn ướt, cậu ấy lau đầu, bước tới nhìn qua vai tôi.
“Đang xem gì thế?”
Cậu ấy mang theo hương thơm nhàn nhạt của sữa tắm, hơi nước tỏa ra từ cơ thể, khoảng cách giữa hai gò má chúng tôi chỉ bằng một bàn tay. Không cần quay đầu, tôi cũng có thể nhìn rõ hàng mi của cậu ấy.
Lục Ngang Húc ở tuổi 21 đã trưởng thành hoàn toàn. Vai rộng, chân dài, ngũ quan sắc nét, là sự kết hợp của những gì tinh túy nhất từ tiền bạc và quyền lực, toát lên sức hấp dẫn đặc biệt.
Nhưng giữa chúng tôi hoàn toàn trong sạch, chỉ là đôi lúc hơi thân thiết hơn bình thường.
Tôi đưa màn hình điện thoại cho cậu ấy xem: “Là ảnh em gái tôi gửi.”
Cậu ấy nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc, rồi đứng thẳng dậy, buông một câu: “Không đẹp bằng cô.”
Sau đó quay người rời đi.
Rõ ràng là hai gương mặt giống hệt nhau.
Sau khi tốt nghiệp ở Mỹ, tôi theo Lục Ngang Húc trở về nước. Cùng về còn có Cố Trạch Du và Vạn Bảo Châu.
Cậu thiếu gia phong lưu năm nào giờ đã trở thành một doanh nhân trẻ xuất sắc, tay cầm ly rượu, điềm tĩnh sắp xếp mọi việc trong thương trường.
Tôi đương nhiên trở thành trợ lý của Lục Ngang Húc.
Cố Trạch Du vài lần dò hỏi mối quan hệ giữa tôi và Lục Ngang Húc, sau khi nghe câu trả lời, lại tỏ ra rất hứng thú với việc “đập chậu cướp hoa.”
Mấy lần như vậy, khiến Lục Ngang Húc bực mình, phải cảnh cáo thẳng thừng: “Đừng có lại gần cô ấy.”
Vạn Bảo Châu thì bước chân vào làng giải trí. Với nhan sắc xinh đẹp và gia thế danh giá, dù không có tài năng nổi bật, cô vẫn thu hút được vô số người hâm mộ. Gia đình cô ấy cũng không tiếc tiền đổ vào các dự án để nâng đỡ cô ấy.
Chỉ là, có một lần bị paparazzi bắt gặp cô ấy cùng Lục Ngang Húc ra vào cùng một nơi, mối quan hệ giữa hai người ngay lập tức bị đào bới triệt để.
Tên của hai người nhanh chóng leo lên hot search với những từ khóa như “Thanh mai trúc mã,” “Trai tài gái sắc,” “Trời sinh một cặp” hay “CP của tôi là thật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chi-se-luon-chon-em/chuong-7.html.]
Sau khi bị paparazzi bám theo, Lục Ngang Húc gọi điện cãi nhau với Vạn Bảo Châu một trận. Hai người họ đều quá coi trọng bản thân, nên cãi vã đã trở thành chuyện thường như cơm bữa.
Khi cúp máy, giọng cậu ấy trầm thấp: “Thần Nguyệt, hủy lịch trình ngày mai.”
Tôi gật đầu: “Vâng, Lục tổng.”
Gần đây, Lục Ngang Húc chịu khá nhiều áp lực. Bước chân vào thương trường, những gì phải đối mặt hoàn toàn khác xa thời đi học.
Cậu ấy tựa người lên sofa, vẻ mệt mỏi như một lớp màn che phủ toàn thân. Cậu ấy nói: “Đến Thế Yến.”
Thế Yến – nghe tên đã biết, đây là nơi dành cho những cuộc vui chơi hoan lạc, nơi con người đắm chìm trong những khát khao và dục vọng.
Tôi nhìn đồng hồ, đã 11 giờ 30, không phản đối: “Vâng, để tôi đi lấy xe.”
Đang định rời đi, Lục Ngang Húc bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi. Tôi mất thăng bằng, ngã vào người cậu ấy.
Tôi kinh ngạc thốt lên: “Thiếu gia?”
Cậu ấy ôm chặt lấy tôi, thở dài bất lực: “Thần Nguyệt, cô có biết là tôi đã kìm nén bao lâu rồi không?”
Tôi ngơ ngác, vẻ mặt thành thật: “Kìm nén cái gì? Cậu đau ở đâu à?”
“Cô…” Cậu ấy dường như có ngàn lời muốn nói, nhưng chỉ khẽ cười tự giễu, rồi buông tôi ra. “Cô quá sạch sẽ. Tôi không nỡ.”
Tôi nhìn đỉnh đầu của cậu ấy, hơi ngơ ngác nhưng vẫn thành thật đáp: “Đúng rồi, tôi tắm mỗi ngày mà.”
Cuối cùng, Lục Ngang Húc tự mình đi đến Thế Yến, còn tôi thì tan ca về nhà.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Khi về đến nơi, phòng khách vẫn còn một ngọn đèn nhỏ đang cháy sáng. Tôi đẩy cửa phòng khách, quả nhiên Thần Tinh vẫn chưa ngủ.
Em ấy đang đeo tai nghe, hoàn toàn chìm đắm vào công việc. Mái tóc dài ngang lưng còn ướt, rõ ràng em ấy vừa tắm xong nhưng chẳng thèm lau khô.
Dưới đất đầy giấy nháp, em ấy đang gõ lên một thiết bị nhìn như đàn điện tử, vẻ mặt tập trung đến mức không nhận ra trong phòng có thêm một người.
Tôi không làm phiền em ấy, lặng lẽ khép cửa lại rồi về phòng mình.
Ngồi vào bàn, tôi lật xem hai tập tài liệu còn lại. Tôi biết rằng, những công ty này không có điểm giao thoa với tập đoàn Lục Thị, nếu muốn đạt được mục tiêu, tôi phải tìm cách mượn sức mạnh từ những nguồn lực khác.