Chỉ muốn nàng - 6
Cập nhật lúc: 2024-08-12 10:20:13
Lượt xem: 928
18
Sau ngày hôm đó, chúng ta thường xuyên ăn tối cùng nhau.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tối hôm đó Bùi Chiêu bận rộn, ăn cơm xong liền đi Ngự thư phòng. Ta buồn chán, lật giở cuốn thoại bản của mình và chờ đợi hắn. Ngọc quý nhân chưa từng xuất hiện vào ban đêm đã đến. Nàng quỳ xuống trước mặt ta.
"Thần thiếp..."
Trên mặt nàng dường như có nước mắt: “Thần thiếp đến để tạ tội với nương nương.”
"Muội phạm tội gì?"
Ta lật một trang trong cuốn thoại bản mà không nhìn lên.
"Tội đầu độc? Nhưng gần đây nương nương không có chuyện gì xảy ra sao?"
19
Ủng Vương đã cẩn thận lựa chọn mỹ nhân trong các kỳ tuyển tú để gây rối loạn hậu cung.
Ngọc quý nhân là có gia cảnh khiêm tốn nhất, nhưng nàng biết y thuật.
Mẫu thân nàng là đệ tử của Dược Vương, đã truyền lại tất cả kiến thức về y học cho nàng.
Ủng Vương có lẽ coi trọng điều này ở nàng nên dù nàng nhu mì và nhút nhát nhưng hắn vẫn đưa nàng tiến cung. Tuy tiến cung nhưng nàng không hề tranh giành sủng ái như những người khác, vì vậy, ta và Bùi Chiêu không có ý định làm gì nàng.
Bùi Chiêu thậm chí còn cân nhắc việc sắp xếp để nàng rời khỏi hoàng cung và để nàng được tự do sau khi mọi việc đã ổn thỏa.
Nhưng bỗng nhiên nàng muốn ở trong cung của ta, ta biết rằng chắc chắn có ai đó đã buộc nàng phải hành động. Nàng quỳ xuống trước mặt ta, vẻ mặt lo lắng: "Nương nương, nương nương biết chuyện này lâu rồi sao?"
Ta thở dài, đóng thoại bản lại và nhìn nàng: “Họ dùng cái gì để ép buộc ngươi? Theo ta được biết, vì mẫu thân ngươi là thiếp thứ nên phụ thân ngươi đối xử với mẫu tử các ngươi rất khắc nghiệt. Sau khi mẫu thân ngươi qua đời, chắc hẳn ngươi đã không còn tình cảm gì với gia tộc đó nữa phải không? Cho nên ta không quan tâm chuyện sau khi ngươi tiến cung, bởi vì ngoại trừ mạng sống của chính mình, không có gì có thể thao túng ngươi. Vậy tại sao lần này lại xảy ra chuyện đó?”
Nàng không thể kìm được nước mắt nữa, chúng rơi thành từng gợn sóng: "Thần thiếp không dám lừa nương nương, thần thiếp... trước khi tiếng cung đã có hôn ước."
20
Nàng bị gia tộc ép tiến cung. Trước đó, nàng đã yêu một người xứng đôi vừa lứa, họ sẽ kết hôn khi nàng đủ tuổi.
Nhưng gia tộc muốn nàng bám lấy Ủng Vương, dùng hôn nhân và tương lai của nàng làm bệ phóng, phá bỏ hôn ước và ép nàng tiến cung.
Nàng chỉ là một tiểu nữ không thể chống chọi lại gia tộc nên chỉ có thể chia tay người mình yêu.
"Từ lúc tiến cung, thần thiếp đã chuẩn bị sẵn sàng, hoặc là c..hết già trong cung, hoặc là sẽ như thế..."
Nàng không nói người yêu của mình là ai, chỉ khẽ lắc đầu: "Nhưng nương nương, thần thiếp không thể trơ mắt nhìn chàng c..hết được."
Hóa ra làm như vậy là vì tính mạng người yêu cũ của nàng bị đe dọa. Nàng liên tục quỳ lạy: “Thần thiếp, đáng c..hết!”
Ta không ngăn cản nàng mà chỉ hỏi: "Vậy tại sao gần đây ngươi lại đổi ý?"
Nàng nghẹn ngào nói: “Trước kia thần thiếp không biết nương nương và bệ hạ lại yêu nhau sâu đậm như vậy... Mãi đến khi nhìn thấy nương nương và bệ hạ thân thiết với nhau, thần thiếp mới bị sốc... Có thể nương nương không tin, nhưng ngày đó nhìn thấy bệ hạ bưng đồ ăn cho nương nương, thần thiếp nghĩ rằng mình phải có được người yêu quý mình như vậy.
“Thần thiếp không muốn gì cả, thần thiếp chỉ muốn giống như bệ hạ và nương nương, có thể cùng nhau dùng bữa trong hòa bình, chàng biết ta thích ăn gì, thần thiếp cũng biết chàng thích ăn gì. Mấy ngày nay thần thiếp trằn trọc, suy nghĩ về tất cả những chuyện này… thần thiếp không bao giờ có thể có được cuộc sống như vậy nữa, nhưng nương nương và bệ hạ…
"Nương nương và Bệ hạ là những người ưu tú. Hôm nay thần thiếp mới biết rằng nương nương đã cho thần thiếp cơ hội. Thần thiếp không thể vì ham muốn ích kỷ của mình mà làm hại nương nương và bệ hạ, khiến thiên hạ hỗn loạn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chi-muon-nang/6.html.]
Nàng nặng nề quỳ lạy: “Thần thiếp chỉ muốn c..hết, thần thiếp chỉ muốn nương nương thương xót và cứu chàng…”
Dưới ánh đèn đêm khuya, gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, ánh sáng và bóng tối giống như sự thăng trầm của lòng người.
Cửa tẩm cung mở ra, Bùi Chiêu đứng ở bên ngoài.
“Nhìn xem.” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nhướng mày cười nói: “Thần thiếp thắng cược rồi.”
21
Rạng sáng hôm sau, mọi việc vẫn như thường lệ.
Buổi sáng thức dậy, ta giúp Bùi Chiêu thay y phục, lúc thắt lưng hắn còn lắc lắc cánh tay ta.
"Gần xong rồi."
"Vâng."
Ta ôm eo hắn nói: “Bệ hạ sụt cân rồi, tối nay thần thiếp có thể cho bệ hạ thêm đồ ăn được không?”
Hắn cúi đầu xuống và xoa tai ta một cách nghiêm túc.
"Nàng?"
Ta đuổi hắn ra ngoài.
Bữa sáng, ta gọi cho Ngọc quý nhân tới: “Bây giờ Bệ hạ không có ở đây, ăn nhiều một chút, đừng gò bó.”
Sau khi nhấp một ngụm cháo, ta lại nói thêm: “Thật ra, có bệ hạ ở đây thì ngươi không cần phải kiềm chế đâu.”
Đôi mắt nàng vẫn còn đỏ sưng, nhưng vẻ mặt rõ ràng đã thoải mái, nàng khẽ mỉm cười nói: "Bệ hạ chỉ để mắt đến nương nương, chắc ngài không nhìn ra được thần thiếp đã ăn bao nhiêu."
Ta chỉ vào A Linh: “Ngươi thích ăn gì thì nói với A Linh, nàng sẽ sắp xếp. Nếu ngươi thấy khó chịu khi ăn cùng chúng ta, ngự thiện phòng sẽ chuẩn bị riêng cho ngươi.”
Nàng đặt thìa xuống và đứng dậy quỳ xuống.
Lần này ta ngăn lại: “Đêm qua ngươi đã quỳ rồi, chuyện này không cần phải quỳ lạy ta nữa. Cuộc sống và tương lai của ngươi đều do chính ngươi tự định đoạt."
Ta múc một thìa cháo cho nàng: “Ăn ngon đi, ngày còn dài.”
22
Lũ lụt đã được kiểm soát hợp lý và việc cứu trợ thiên tai đã hoàn thành, văn võ bá quan trong triều đều thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Chiêu hạ lệnh tổ chức cung yến, tất cả các quan đại thần đều có mặt để ăn mừng.
Trên triều Hoàng đế nắm quyền, đương nhiên ta phải chăm sóc hậu cung và thân quyến.
Sau một đêm bận rộn, khi mọi người đang uống rượu và nhảy múa thì đột nhiên trong đại sảnh lại náo loạn.
"Bệ hạ! Bệ hạ không khỏe!"
"Bệ hạ trúng độc!"
Trong cung hỗn loạn, lúc ta chạy yến sảnh của chính điện, từ xa đã nhìn thấy Bùi Chiêu đang nằm ngửa, trên bàn trước mặt có vết máu.